Anh chính là lợi dụng lòng muốn thành danh của Phương Ngọc Dao, cùng Thái Sâm nghĩ ra kế hoạch này.
“Đó là đương nhiên, có Thái Sâm tôi ra tay, còn có chuyện làm không ổn?” Thái Sâm vắt chéo hai chân ngồi dựa trên ghế sa lon, mắt màu xanh lam híp lại, cụng ly, cười đến mặt liều lĩnh.
“Sâm Sâm, có phải rất hưởng thụ làm chuyện như vậy không?” Đôi mắt màu xanh lưu ly của Cốc Châu Dần đảo tới đảo lui, cười đến mập mờ.
“Ặc... Chuyện như vậy tôi luôn am hiểu nhất, càng nhiều càng tốt.” Thái Sâm là người phong lưu đa tình nhất trong đám bạn học của bọn họ, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, quan hệ với rất nhiều người trong vòng nữ minh tinh, nam nữ ân ái, gọn gàng.
“Tiểu Sâm Sâm, cậu không thể dè dặt một chút sao.” Cốc Châu Dần cười đến vui mừng.
Thái Sâm sợ nhất Cốc Châu Dần gây khó chịu, vẫn còn nhớ thời đại học cậu ta cố ý hãm hại mình là đồng tính luyến ái, hại anh chịu oan gần hai tháng, không có phụ nữ hỏi thăm, cực kỳ thê thảm!
Có một lần đó anh cũng đã có kinh nghiệm, thừa dịp Cốc Châu Dần không chú ý chụp hình nude của cậu ấy, thỉnh thoảng cầm ra uy hiếp.
Mắt màu xanh dương nhàn nhạt liếc nhìn, “Cậu còn dám gọi tôi là tiểu Sâm Sâm, tôi sẽ phát tán hình khỏa thân thời đại học của cậu lên mạng, tôi bảo đảm những người đàn ông và phụ nữ hâm mộ cậu sẽ vì thế mà càng điên cuồng, hiệu quả thu được sẽ tốt kinh người.”
Cốc Châu Dần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc cậu ấy, nhiều năm như vậy anh đã nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không tìm được chỗ cậu ấy cất hình khỏa thân của mình, buồn bực thêm rối rắm! Cảm giác người bị quản chế như vậy rất... Rất khó chịu!
“Nam Nam, Sâm Sâm cậu ấy nhất định là một người lưỡng giới *, thích thu thập hình nude của cả đàn ông và phụ nữ ham mê bất lương, nói không chừng con giấu vài tấm của cậu, thỉnh thoảng lấy ra thưởng thức một chút, lòng dạ xấu xa, có ý đồ!”
(*) lưỡng giới: hay song tính luyến ái (tiếng Anh: bisexual) là mối quan hệ hoặc hấp dẫn tình dục của một người đối với cả hai giới tính nam và nữ.
“Phụt!” Thái Sâm phun toàn bộ ngụm rượu ra ngoài, a Dần này, quả thật lời nói ra mà không khiến cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng!
Úy Nam Thừa cũng bị sặc ho liên tục, a Dần và Thái Sâm đúng là “Một đôi oan gia vui mừng”, gặp mặt là đấu không ngừng, thời đại học còn truyền ra hai người bọn họ là một đôi, nghĩ tới đây, anh liền không nhịn được mà môi run run. d1en d4nl 3q21y d0n
“Hai cậu chiến tranh nhưng đừng lôi tôi đi vào, xin miễn cho kẻ bất tài này!” Úy Nam Thừa kiên quyết không tham dự vào giữa hai người bọn họ, hai người này đều không phải người hiền lành gì, chỉnh người hạng nhất.
“Nam Nam, cậu đồ người xấu vong ân phụ nghĩa! Trước khi bà xã cậu nhập học, ăn, mặc, ở, đi lại của bà xã cậu và đứa bé cái này không phải do một mình tôi ôm lấy mọi việc! Hừ!”Cốc Châu Dần không vui hừ hừ.
“Khụ...” Úy Nam Thừa biết a Dần tuyệt đối không thể đắc tội, anh chàng này có quan hệ vô cùng tốt với Tuệ Tuệ, chuyện gì cũng không kiêng dè! Mà hai đứa con trai bảo bối kia của anh cũng thích cậu ấy, trái một “Chú a Dần”, phải một “Chú a Dần”, cái miệng nhỏ nhắn đó ngọt làm sao! Dụ khiến a Dần mở cờ trong bụng.
Cho nên, anh nói sang chuyện khác.
“Bước kế tiếp là toàn lực đối phó với ‘Vũ Huy’, cho ông ta biết đối nghịch với chúng ta sẽ không có kết quả tốt.” Úy Nam Thừa châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi.
Lực chú ý của Cốc Châu Dần lập tức bị hấp dẫn qua, gần đây cổ phiếu của công ty tụt giá lợi hại, đều nhờ ‘Vũ Huy’ này ban tặng, anh thật sự có tức mà không có chỗ xả!
“Đó là đương nhiên, chuyện này cứ giao cho tôi, xem tôi có chỉnh cho ông ta phá sản không.” Tròng mắt lưu ly của Cốc Châu Dần híp lại, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Tôi không thể giúp bất kỳ việc gì trong chuyện này, chỉ có điều bên kia có một người đẹp cứ một mực ra hiệu với tôi, rút lui trước đã.” Thái Sâm vỗ vỗ bả vai Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần, đứng dậy đi về phía người đẹp.
“Người này cũng quá không có suy nghĩ! Nói đi là đi? Tôi thấy một ngày nào đó cậu ta sẽ kiệt sức mà chết đi.”
“Phụt!” Úy Nam Thừa phun thật, a Dần không hổ nói lời ác độc, về sau phải chú ý, phải chú ý.
-
Nói đến Thiên Ca Tuệ tới đại học mới đã hơn một tháng, cuộc sống mỗi ngày đều rất có quy luật, trước khi đi học đưa con trai đi nhà trẻ, buổi chiều sau khi tan lớp cùng Cầu Cầu đi nhà trẻ đón hai đứa trở lại, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Vốn a Dần mời hai bảo mẫu nấu cơm cho cô, nhưng cô lập chí muốn luyện tốt tài nấu nướng, cho nên mới độc ác cho bảo mẫu nấu cơm nghỉ việc, chỉ lưu một bảo mẫu đặc biệt quét dọn vệ sinh.
Đều do a Dần mướn cho cô căn phòng này quá lớn, biệt thự nhỏ hai tầng, chiếm diện tích trên dưới ba trăm mét vuông, sân trước sân sau đầy đủ mọi thứ, quá xa xỉ! dinendian.lơqid]on
Một tháng này, cô biết rất nhiều bạn học mới, có khoa hộ lý, cũng có cả khoa kiến trúc của Cầu Cầu, còn gia nhập xã đoàn học sinh Trung Quốc của đại học mới, mỗi chủ nhật tất cả mọi người sẽ tổ chức đi chơi chung một chuyến, nhưng mỗi lần cô và Cầu Cầu đều lấy đủ loại lý do uyển chuyển từ chối, dù sao trong nhà còn có hai đứa nhỏ, không thể bỏ hai đứa lại mặc kệ. Ăn cơm tối xong, cô ôm hai con trai tắm rửa sạch sẽ lên giường, phát hiện Cầu Cầu đang tựa khung cửa nhìn cô.
Rất kỳ quái sờ mặt, “Trên mặt tớ không có thứ gì chứ? Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
“Hai ngày nay cậu không xem tin tức?”
“Không có, trọng tâm cuộc sống hiện giờ của tớ là đi học và con trai, những thứ khác một mực không quan tâm, lại nói ở đây có tin tức gì tốt mà nhìn?”
Hạ Lan Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn bạn, lạnh nhạt nói: “Phương Ngọc Dao vốn không mang thai, Úy Nam Thừa nhà cậu bị oan uổng.”
Tay Thiên Ca Tuệ đang mặc đồ ngủ cho con trai dừng lại, “Cái gì? Không mang thai? Nhưng tờ khám thai trong tay cô ta không giống như làm giả!”
“Xã hội bây giờ, không có gì không làm được, cậu không thể chỉ tin vào hai mắt của mình.”
“Tớ đương nhiên phải tin tưởng hai mắt của mình, mắt thấy mới là thật chứ sao.” Thiên Ca Tuệ tiếp tục mặc đồ ngủ cho con trai.
“Mẹ, ý của mẹ nuôi là cha không kim ốc tàng kiều sao?” Tập Tập đảo tròn đôi mắt đen.
“Ừ, là như thế không sai.” Thiên Ca Tuệ gật gật đầu, nói thật, đây đúng là một tin tức tốt, sau khi nghe xong tâm tình rất vui vẻ, khúc mắc và buồn bực tích cóp từng tí một trong thời gian dài như vậy một cái tan thành mây khói.
Lại quên không hỏi con trai sao biết từ “Kim ốc tàng kiều” này?
“Học Học, Tập Tập, mẹ nuôi mang các con đi chơi đi, để cho mình mẹ các con tiêu hóa tin vui này.” Hạ Lan Thu đi tới dắt hai đứa nhỏ sinh đôi đã mặc xong đồ ngủ đi ra ngoài.
Thiên Ca Tuệ vội vàng mở máy tính ra, tìm kiếm, khi nhìn thấy đoạn Thái Sâm nói thì chỉ có thể dùng kinh ngạc để hình dung, đây cũng quá mãnh liệt đi!
Phát hiện trong email lại có người nào đó gửi thư cho cô, dào dạt mênh mông viết một đoạn dài, tất cả đều là vài lời tâm tình buồn nôn và nhớ nhung các kiểu.
Nhếch miệng lên nở nụ cười khẽ như có như không, lập tức ấn nút gạch chéo, mặc dù chuyện Phương Ngọc Dao coi như xong rồi, nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho Úy Nam Thừa như vậy!
Mặc dù anh không lệch đường, nhưng bị người dùng phương thức này đổ thừa lên cũng không đúng!
Về sau phải kiên quyết dứt khoát mới được!
Sau khi Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần, Thái Sâm tách ra, liền cả đêm từ Newyork chạy tới Philadelphia, mệt mỏi đến người cũng bay bổng, một lòng chỉ nghĩ đến nhanh một chút nhìn thấy bà xã và con trai đã chia ra hơn một tháng.
Nửa đêm, Thiên Ca Tuệ đang ngủ say, đột nhiên bị âm thanh “Bắt kẻ trộm” của dì Lâm bảo mẫu ở lầu dưới đánh thức, mặc dù cũng rất sợ, nhưng cô vẫn đánh bạo mở cửa phòng ra.
Phát hiện Cầu Cầu cũng bị đánh thức, hai người đi tới lan can liếc mắt nhìn vào phòng khách, thấy dì Lâm đang cầm cây chổi đánh một người đàn ông.
Người đàn ông kia dường như một mực giải thích, nhưng dì Lâm vốn không nghe, đuổi theo anh ta.
Người này sao nhìn quen mắt như vậy?
Trời! Thiên Ca Tuệ đột nhiên che miệng, sau đó kêu về phía dưới lầu: “Dì Lâm, dì Lâm, đừng đánh! Anh ấy không phải ăn trộm!”
Úy Nam Thừa cảm thấy mình về nhà quá trễ, vốn định nửa đêm không quấy rầy giấc ngủ của người khác, trực tiếp cầm chìa khóa vào nhà là được, kết quả vừa mới vào cửa một lúc đã bị phát hiện, còn bị coi thành kẻ trộm! di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Bị bảo mẫu này cầm chổi đuổi theo đánh!
Đúng là có tức mà không phát ra được!
May mà Tuệ Tuệ kịp thời xuất hiện gào to một tiếng, cứu vớt anh trong nước sôi lửa bỏng.
“Tuệ Tuệ, anh ta nhất định là kẻ trộm, khuya khoắt chạy vào, không bật đèn còn định lén lút lên lầu, may mà dì dậy uống nước phát hiện, bằng không sáng mai chắc chắn bị mất đồ quý.” Dì Lâm tỏ vẻ oán giận.
Sau khi Hạ Lan Thu thấy rõ là Úy Nam Thừa, mắt tươi cười nhìn Tuệ Tuệ ở bên cạnh.
“Dì Lâm, anh ấy là... Cha đứa bé của tôi.” Thiên Ca Tuệ đau đầu giải thích.
“A! Ý của cô là... Cậu ấy là tiên sinh của cô?” Dì Lâm không thể tin quan sát Úy Nam Thừa một lần nữa, nhìn kỹ dáng dấp của Học Học và Tập Tập quả thật có điểm giống cậu ta.
“Tôi đã nói rất rõ từ đầu rồi, nhưng dì cứ nhận định tôi là ăn trộm, nếu tôi là kẻ trộm, tại sao tôi có thể có chìa khóa vào cửa?” Úy Nam Thừa tức giận.
“Tiên sinh, xin lỗi, tôi chưa từng thấy cậu, cho nên...” Dì Lâm hơi ngượng ngùng nói, số quá đen rồi.
“Dì Lâm, không sai, dì đi ngủ đi, do bản thân anh ấy lén lén lút lút chọc cho người ta nghi ngờ, không trách dì được.” Thiên Ca Tuệ trấn an dì Lâm, chuyện tối nay ít nhất nói rõ ràng dì ấy làm việc rất tròn bổn phận rồi.
Hạ Lan Thu ngáp một cái, cũng trở về phòng, thì ra chỉ là một phen hú vía, hai cô sợ bóng khẩn trương mù quáng.
Dì Lâm mang ơn cầm cây chổi chạy về phòng, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra đây chính là Úy tiên sinh sợ bà xã.
Có lẽ động tĩnh của bọn họ quá lớn, Học Học và Tập Tập dụi mắt đi ra, “Mẹ, ăn trộm ở đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]