Editor: Puck
"Cảnh sắc nơi này thật đẹp." Phương Ngọc Dao đi tới đứng sánh vai với người đàn ông, nhìn cảnh biển xanh thẳm phía xa.
Thái Sâm nghe được giọng của cô, vội cúp máy, liếc mắt nhìn cảnh biển phương xa, tròng mắt càng tỏ vẻ âm trầm.
"Cảnh sắc đẹp nữa, nhưng không đẹp bằng Phương tiểu thư." Thái Sâm khen tặng nói.
Phương Ngọc Dao được khen tặng như mở cờ trong bụng, người đàn ông tên Thái Sâm này không chỉ có vóc người đẹp trai, nói chuyện cũng càng thêm ngọt khiến cho người ta vui mừng.
"Miệng Thái Sâm tiên sinh quả nhiên ngọt."
“Miệng ngọt hay không dĩ nhiên phải hưởng qua mới biết." Thái Sâm cười đến mặt không có ý tốt.
Tất cả đều như nước chảy thành sông.
Hoàn cảnh lãng mạn như thế, sao có thể không có tác dụng?
Dĩ nhiên làm vận động trên giường không có vấn đề gì, một đêm này, nhất định xa hoa, quan hệ hòa hợp gắn bó, hoạt sắc sinh hương.
...
Hai người gặp mặt lần nữa là ở trung tâm thương mại, khi Phương Ngọc Dao nhìn thấy người đàn ông đã xảy ra tình một đêm với cô lại là nhà nhiếp ảnh thì hoảng hốt đến ngây ngẩn cả người.
"Nhìn cái gì vậy? Dáng người thợ nhiếp ảnh kia quả thật cũng không tệ lắm, nếu không, qua đó bắt chuyện?" Tiêu Nhụy Nhụy cười nói.
"Anh ta chính là người đàn ông đã xảy ra tình một đêm với tôi đêm đó." Phương Ngọc Dao nói.
"Ồ! Bà còn nhớ mãi không quên được người ta?"
"Cũng không hẳn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461648/chuong-215-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.