Editor: Puck -
“Hai đứa bé này, thật đúng biết chọn thời điểm.” Ông cụ lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Còn không phải sao? Đều nói con gái là áo bông thân thiết của mẹ, con thấy con trai cũng không kém.” Nam Xu Nhiên nói tới cháu nội bảo bối, đó là cực kỳ tự hào.
“Chúng ta chỉ thiếu cháu gái, chờ chuyện này qua đi, con hỏi Tuệ Tuệ và Thừa nhi một chút xem, có định thêm đứa bé không, hai vẫn hơi ít.” Ông cụ cảm khái nói.
“Cha, ngài và Thừa nhi thật sự có ý nghĩ giống nhau rồi, thằng bé vẫn luôn muốn có một cô con gái, đây không phải còn do Tuệ Tuệ chưa tốt nghiệp sao, xem chừng trong hai năm này rồi.” Nam Xu Nhiên cũng mong trong nhà thêm một cô cháu gái.
“Hai năm sao, cha sợ không thấy được.” Ông cụ đột nhiên thở dài.
“Cha! Bác sỹ nói rồi, ngài chỉ cần theo thực đơn và uống thuốc theo đơn của bác sỹ, mỗi ngày giữ vững tâm tình vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ không có vấn đề gì.” Ở trước mặt Úy Quốc Uyên, Nam Xu Nhiên cũng chỉ là một hàng con cháu mà thôi, cha chồng đối xử với mình không tệ, cha bà mất sớm, trong lòng bà cha chồng đã giống như cha đẻ.
“Tự cha biết thân thể của mình.” Ông cụ khẽ thở dài, nhắm mắt lại tựa vào trên ghế sa lon không nói thêm gì nữa, khẩu vị gần đây không tốt như trước kia, còn luôn mơ thấy bà bạn già, cảm giác đó khiến cho ông cụ có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461633/chuong-210-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.