Chương trước
Chương sau
Editor: Puck 

Thật ra thì, Thiên Tập Vũ nhìn thấy báo buổi sáng, trong hình cha ôm người phụ nữ khác, còn có một hàng chữ viết cha kim ốc tàng kiều, mặc dù bé không hiểu là có ý gì, nhưng mơ hồ đoán được khẳng định không phải là chuyện tốt gì.

Sau khi mẹ biết nhất định sẽ đau lòng, mẹ đau lòng bé cũng sẽ đau lòng, cho nên mới vừa rồi khi nhìn thấy mẹ thì trong đầu bé vòng tới vòng lui, thoáng qua rất nhiều ý tưởng.

Nghe được mẹ hỏi mình, lập tức ngước đầu nhỏ lên, “Mẹ, con muốn ăn Pizza Hutz rồi.”

Bảo bối thân thiết cỡ nào, biết tâm tình mẹ không tốt, cố ý dời lực chú ý của mẹ.

“Sao đột nhiên muốn ăn Pizza Hutz vậy?” Thiên Ca Tuệ sờ đầu con trai.

“Ngày hôm qua con xem quảng cáo trên ti vi nói Pizza Hutz mới ra một loại pizza mới, xem ra ăn rất ngon đó, con muốn nếm thử một chút thôi.” Giọng Tập Tập mềm nhũn làm nũng. die nda nle equ ydo nn

Thiên Ca Tuệ chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng, con trai là tâm can bảo bối của cô, bình thường phải nói ở trong nhà ai cưng chiều đứa nhỏ nhất, không ai ngoài cô. Dù sao cũng là thịt rớt từ trên người cô xuống, nào có đạo lý không thương.

Muốn hỏi Học Học và Tập Tập thích ai nhất? Vậy khẳng định là mẹ.

Mặc dù cũng thích cụ nội, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, nhưng thích mẹ không giống vậy.

“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Học Học lập tức tiếp lời, bé thật sự thèm ăn đấy.

Nhìn khuôn mặt Học Học và Tập Tập giống nhau như đúc tràn đầy tha thiết nhìn mình, Thiên Ca Tuệ không nhẫn tâm từ chối được, đành phải gọi điện thoại về trong nhà, nói buổi chiều không về ăn cơm được rồi, mang bọn nhỏ đi ăn ngoài.

Ở trong điện thoại Nam Xu Nhiên muốn nói lại thôi, “Tuệ Tuệ à, có chuyện gì đừng buồn bực trong lòng, nói với mẹ, chúng ta đều biết phẩm hạnh của Thừa nhi, trong này nhất định có hiểu lầm gì, có lời gì từ từ nói, đừng tự nhịn?”

“Vâng, con biết rõ, mẹ, ngài yên tâm đi.” Thiên Ca Tuệ lên tiếng.

Ăn xong Pizza Hutz, hai bảo bối lại la hét muốn đi chơi trò xe điện, một lần chơi này chính là mấy giờ, Thiên Ca Tuệ vốn đứng bên cạnh nhìn, lại bị con trai kéo vào cuộc chiến, cuối cùng còn chơi phấn khởi.

Bất tri bất giác, đã đến chín giờ, Úy Nam Thừa ở nhà đợi đến nóng nảy, gọi điện thoại cho cô, hỏi cô và con trai ở đâu, nói muốn tới đón bọn họ.

“Không cần, tụi em lập tức trở về.” Một cú điện thoại thành công kéo Thiên Ca Tuệ từ trong trò chơi ảo về thực tại, có một số việc, cho dù không thèm nghĩ nữa nhưng vẫn tồn tại.

Học Học và Tập Tập đang trong trò chơi quái thú chiến đấu kịch liệt, thấy sắc mặt của mẹ tối xuống, thì biết rõ nhất định là điện thoại của cha, hai bé cũng rất rất biết điều “Thoát ra”, chuẩn bị về nhà.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Giờ phút này, trong phòng khách nhà họ Úy, đang tiến hành tam đường hội thẩm *.

(*) Tam đường hội thẩm: chỉ ba cơ quan cao nhất đồng thời thẩm tra xử lý một vụ kiện. Theo hiện nay chính là ba ngành công an, kiểm sát, tòa án. Một là xử lý án lớn, hoặc đề cập đến bộ phận nhạy cảm, ví dụ như án kiện trong Hoàng gia

“Cháu nói cho ông nghe một chút, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ “Bộp” một tiếng ném tờ báo tới trước mặt cháu nội, giọng nghiêm túc.

“Ông nội, cháu thề cháu không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tuệ Tuệ, những bài báo này đều là giả dối không phải thật, đơn thuần vu cáo hãm hại.” Úy Nam Thừa vội tỏ vẻ trung thành, mấy ngày nay huyết áp của ông nội lên cao rất nhiều, tuyệt đối không thể bị kích thích nữa.

Trong lòng rất uất ức đó! Chuyện Phương Ngọc Dao chỉ có thể tạm thời gạt ông nội trước, tìm cơ hội len lén thương lượng với mẹ, anh làm sao lại kém cỏi như vậy đây? d1en d4nl 3q21y d0n

“Vậy ngày mai cháu lên báo nói rõ cho ông, giải thích chuyện này chỉ là một hiểu lầm, cũng tỏ rõ tình cảm của cháu và Tuệ Tuệ vô cùng tốt, không cho phép người thứ ba xuất hiện!” Ông cụ cũng không dễ dọa như vậy, chữ nào cũng là châu ngọc!

Phải biết Tuệ Tuệ chính là do ông nhìn từ nhỏ lớn lên, hoàn toàn coi con bé như cháu nội ruột mà cưng chiều, thêm vào đó là cháu dâu ông chọn lựa, sao có thể không bảo vệ?

Nét mặt Úy Nam Thừa rất 囧, anh làm sao lại không muốn giải thích chân thật của chuyện này? Nhưng sau buổi chiều thảo luận với Phương Ngọc Dao xong, anh biết bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng báo chí ngày mai không đưa tin liên quan gì đến mình.

Một khi có, đây tuyệt đối là kinh thiên động địa.

“Cha, ngài uống vài ngụm trà trước, đây là trà Lư Sơn vân vụ * cao cấp, Thừa nhi cố ý nhờ bạn buôn trà tìm được, trước đó vài ngày con thấy cái hộp cũng thấy đáy, liền muốn nhờ mấy người bạn hiểu việc mua một chút trở lại, nhưng mà bọn họ nói năm trước vườn trà phía nam thu hoạch cũng không lớn, loại vân vụ cao cấp này trên thị trường là ngàn vàng khó cầu, khiến con gấp gáp rồi, may mà Thừa nhi kịp thời đưa lên.” Nam Xu Nhiên không thể không nói dụng tâm lương khổ.

(*) Trà Lư Sơn vân vụ: là danh trà truyền thống của người Hán, là một trong các danh trà của Trung Quốc, thuộc loại trà xanh. Ban đầu là trà hoang dại, sau đó được danh tăng Tuệ Viễn của chùa Đông Lâm cải tạo trà hoang dại thành trà trồng nhà. Bắt đầu tại thời Hán, thời Tống đã được liệt vào “Cống trà”. Do sinh trưởng ở núi Lư Sơn thành phố Cửu Giang tỉnh Giang Tây Trung Quốc mà thành tên gọi.

Bà biết ông cụ thích trà, thích nghiên cứu hơn, yêu cầu về trà cũng càng ngày càng cao, một loại lá trà đúng là không lọt được vào mắt của ông cụ, loại trà Lư Sơn vân vụ cao cấp này càng thêm khiến ông cụ thích nhất.

Nói một lượt khiến trong lòng ông cụ mềm mại hơn, vẫn là cháu nội có hiếu, bất cứ lúc nào cũng nhớ kỹ điểm ham mê này của ông, tính khí lớn hơn nữa cũng không phát ra được.

“Ừ, mùi vị không tệ, quả nhiên là trà ngon.” Ông cụ bưng trong tay uống một ngụm, nhìn về phía từng lá trà to xanh tươi ở trong tách trà, tâm tình ổn định rất nhiều.

Lần đầu tiên nhìn thấy con dâu cũng cảm thấy con bé rất tốt, không chỉ có vóc người xinh đẹp, vẫn còn rất thông minh, tự nhiên thoải mái, cho người ta có cảm giác vĩnh viễn đều là tao nhã thong dong, làm việc, nói chuyện đâu vào đấy, rõ ràng trong sáng, làm cho người ta tìm không ra được một chút tật xấu. dinendian.lơqid]on

Qua nhiều năm như vậy, con bé làm vợ, làm con dâu, làm mẹ đều cực kỳ thành công, ở nhà không thể thiếu sinh ra tác dụng hòa giải, cho dù là ai gây gổ với ai, con bé luôn rất thông minh chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Úy Hoa Dã làm bác sỹ, hiểu rõ vô cùng thân thể của cha mình, ông cụ tám mươi lăm tuổi hơn nữa bị bệnh cao huyết áp, vốn không chịu nổi một chút kích thích nào, cho nên ông cũng không dám khiển trách con trai ngay trước mặt ông cụ.

“Đi vào thư phòng trên lầu với cha.” Dứt lời, đứng dậy đi lên lầu, Úy Nam Thừa chỉ đành đứng dậy đuổi theo, trong lòng rất thấp thỏm, từ nhỏ đến lớn, anh sợ chính là câu “Đi vào thư phòng với cha” của cha mình, chính xác không có chuyện tốt.

Nam Xu Nhiên liếc mắt nhìn chồng, ý tứ rất rõ ràng: Đừng nổi giận, ông cụ ở dưới lầu nghe đấy.

Úy Hoa Dã đáp lại bà một ánh mắt, chuyện dạy dỗ con trai này, ông có chừng mực.

“Cha, trà này đúng là tinh khiết và thơm ngọt, hương như lan, làm cho người ta có dư vị vô cùng.”

Nhất thời, dưới lầu phòng khách chỉ còn lại Úy Quốc Uyên và con dâu Nam Xu Nhiên ngồi đó thưởng thức trà, hai người vừa uống vừa tán gẫu.

“Con bé Tuệ Tuệ này khẳng định trong lòng không vui rồi, bằng không sao mang đứa nhỏ đi dạo bên ngoài thời gian dài như vậy vẫn chưa trở lại.” Ông cụ thở dài.

“Cha, là Học Học và Tập Tập đòi muốn ăn Pizza Hutz, ăn xong lại muốn chơi trò chơi xe điện gì đó, Tuệ Tuệ luôn thương yêu thằng bé, nào có khi nào từ chối.” Nam Xu Nhiên cười đến dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.