“Chị Hứa, chị dạy cho em đi.” Thiên Ca Tuệ vừa nhìn thấy Hứa Nhiêu lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh.
Nhưng lời Úy Nam Thừa hoàn toàn triệt để xóa bỏ suy nghĩ của cô, “Bà xã, ngoại trừ anh ra, không ai có thể dạy em.”
“Ai là bà xã của anh! Khốn kiếp! Không cho phép anh gọi tôi là bà xã!” Thiên Ca Tuệ phát điên kêu lên.
“Gạo sống đã nấu thành cơm, chẳng lẽ em còn muốn quỵt nợ?” Úy Nam Thừa nói một câu hai nghĩa, khóe miệng quyến rũ nhếch lên.
Hứa Nhiêu đứng ở bên bờ mặt mũi lập tức trắng bệch, gạo sống nấu thành cơm chín? Chẳng lẽ mấy lời Tuệ Tuệ nói đều là lừa gạt mình sao?
“Đầu óc vô lại! Tôi nói cho anh biết! Bà cô đây không ăn chụp mũ này của anh!” Thiên Ca Tuệ giận đến hắt nước lên khắp người Úy Nam Thừa.
Chung quanh có không ít du khách hiếu kỳ nhìn bọn họ, bàn luận xôn xao.
Úy Nam Thừa đè nén lửa giận nặng nề, bà cô? Nhóc thúi đúng là chán sống! Động một chút lại khiêu chiến với anh! Không biết sống chết!
Một lực lớn kéo cô vào trong ngực, cúi đầu che lại cánh môi lảm nhảm, tay phải đè chặt đầu lộn xộn của cô.
“Ưmh... Thối... Trứng! Thả... Tôi ra!” Thiên Ca Tuệ giãy thế nào cũng không thoát được bị chú ôm vào ngực, không khỏi cắn loạn một phát, tìm được chỗ nào thì cắn chỗ đó, cho đến khi mùi máu tươi tràn vào trong miệng hai người.
Hứa Nhiêu chăm chú nhìn hai người ôm hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461292/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.