Ba năm sau, Mộ Thải Hinh xách va li vào sân nhà họ Mục. Xa cách bốn năm, nhà họ Mục không có thay đổi gì lớn, chỉ là hôm nay có rất nhiều người đang tụ tập ở sân, bận rộn khẩn trương.
Không biết lại tổ chức tiệc gì cho ai?
Cô cười nhẹ, không để ý đến. Lần này cô về chỉ ở lại một thời gian ngắn.
"Hinh Nhi!"
Một người đàn ông cao lớn có nụ cười như ánh mặt trời đi xuống từ cầu thang làm cô cũng cười.
"Anh Nhạc!" Cô để anh cầm va li từ tay mình.
"Em về lúc nào sao không nói trước để anh lái xe đi đón?"
"Không cần đâu anh Nhạc. Anh xem, không phải em về rồi sao?"
Mục Vĩnh Nhạc giả vờ giận lườm cô: "Ừ! Biết em là cô gái nhỏ trưởng thành rồi!"
--- Trưởng thành ---
Nguyện vọng của cô đã thành hiện thực.
"Anh Nhạc, em muốn mai đi Anh." Cô hít sâu, nói ra quyết định của mình.
Hồi đó cả nhà sắp xếp cho em ấy ra nước ngoài, em ấy không muốn, bây giờ vì sao lại muốn đi Anh?
"Em... Em đã lớn, em muốn sang ở cùng dì Sơ Hàn."
Cô không dám nhìn anh, bởi vì nguyên nhân cô đi Anh không chỉ đơn giản như vậy. Điều cô muốn là biết rõ năm đó xảy ra chuyện gì, tai nạn của ba mẹ cô có thật sự liên quan đến chú Mục không?!
Mục Vĩnh Nhạc cười: "Được chứ, anh đi với em."
Đáp án này làm cô lắp bắp, cô lắc đầu thật mạnh không chút suy nghĩ: "Không cần, anh Nhạc, thật sự không cần..." Nói đến đây, chạm đến vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840211/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.