"Không nói chuyện với anh?"
Nhạc Nhạc mười tám tuổi đã cao tới 1m8, vì thường xuyên vận động với đánh nhau nên cơ thể rắn chắc hơn bạn cùng trang lứa. Nói đến sức lực, một tay nhấc Hi Nhi lên cũng không thành vấn đề!
Lúc này cậu liền nhấc cô em lên như nhấc con gà rồi đung đa đung đưa.
"Anh xấu!" Hi Nhi hét toáng lên, cảm giác này chẳng khác nhảy dây là mấy.
"Gọi anh tốt!" Điều kiện của Nhạc Nhạc vô cùng đơn giản.
"Còn lâu, a..."
Chưa nói xong Nhạc Nhạc đã tung cô lên, làm cô sợ tới mức chảy cả nước mắt. Nhưng lúc rơi xuống thì liền lọt vào cái ôm êm ái, không có chút đau đớn nào như bị ngã sấp xuống mặt cỏ. Hóa ra ôm lấy cô vẫn là người anh xấu xa này!
"Hu hu!"
Nguy hiểm thật!
Cô không để ý hai người đang giận dỗi, ôm lấy cổ anh òa khóc.
"Anh Nhạc, em... em sợ!" Cô vừa khóc vừa tựa đầu vào vai anh.
Nhạc Nhạc cười ha ha, "Đúng là đồ nhát gan! Có phải em là em gái của Mục Vĩnh Nhạc này không hả?"
Tuy nói vậy nhưng tay cậu lại thương yêu xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc."
Hi Nhi xoa cái mũi hồng hồng, "Muốn em không khóc cũng được, trừ phi..."
Con ngươi của cô quay sang Mộ Thải Hinh: "Mấy ngày nay chị Hinh đều không vui, anh có thể làm chị ấy cười được không?"
Không biết chủ đề làm sao lại đột ngột chuyển sang mình, Mộ Thải Hinh đờ người ra, nghe Nhạc Nhạc nói: "Không phải dễ lắm à? Hinh Nhi, em thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840210/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.