Rồi cô nghe được cuộc đối thoại như vậy: "Sơ Hàn, Diệp Bân đã mất tích bảy tám năm rồi, em thật sự không từ bỏ sao? - Em không từ bỏ, chỉ cần em còn sống một ngày thì em sẽ chờ đợi - Sơ Hàn, tội gì em phải làm vậy? - Chị dâu, em không đợi anh ấy thì còn có thể làm gì? Về nhà, lấy một người khác sao? Em thật sự không làm được, không làm được! - Sơ Hàn, chị thật sự không dám nghĩ, sau khi Hinh Nhi biết chuyện thì sẽ thế nào? - Nó luôn ngoan ngoãn, sẽ không phụ sự kỳ vọng của Diệp Bân, sẽ trưởng thành trở thành người có ích.
Cô làm được sao?
Cô có thể làm được không?
Khi giấc mộng của cuộc đời bị xé tan thành mảnh nhỏ, cô thật sự còn làm được không?
Cơn gió biển lạnh thấu xương vỗ vào mặt cô, đóng băng nước mắt, làm chết lặng mọi suy nghĩ. Biển rộng mênh mông vô bờ đang ở trước mặt lại làm cô không sao tin được người chú thân yêu đã mất tích tám năm trước trong đó!
"Chú ơi, chú ơi!" Cô khàn giọng gọi.
Có biết bao hy vọng vào giờ phút này, chú có thể đứng trước mặt cô, nói cho cô biết tất cả không phải là thật!
Không phải!
"Chú của mày đã chết rồi!"
Tiếng của một người đàn ông xa lạ vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.
Cô kinh ngạc quay lại, nhìn người đàn ông đã có tuổi, hai tóc mai bạc trắng, làn da đầy nếp nhăn.
"Ông... Ông là ai?"
Cô lùi dần về sau, trực giác nhắc nhở cô không nên đứng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840208/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.