"Con bé rất ngoan, nhưng quá trầm tĩnh." Cố Bảo Bảo đứng nhìn qua cửa sổ, thở dài.
Mục Tư Viễn không lên tiếng, nghe cô nói tiếp: "Giáo viên cũng bảo con bé là đứa không hay nói chuyện nhất."
"Có lẽ... Là tính cách trời sinh."
"Em chỉ sợ sự quan tâm của chúng ta chưa đủ, hoặc là, tình yêu thương của chúng ta không thể thay thế được Diệp Bân." Cố Bảo Bảo lo lắng lắc đầu.
Mục Tư Viễn ôm lấy cô, đưa ra quyết định: "Anh thấy chúng ta nên nói sự thật cho nó biết!"
"Sự thật?" Sắc mặt cô trắng bệch: "Không nên! Không có sự thật gì cả, không nên nói..."
Để họ và Sơ Hàn cùng bảo vệ một tia hy vọng, vậy thì Sơ Hàn mới có thể tiếp tục vượt qua!
Mục Tư Viễn nhíu mày: "Sớm muộn gì cũng phải nói, Bảo Bảo, chúng ta không thể lừa gạt con bé cả đời được!"
"Vậy thì hãy đợi thêm vài năm nữa!"
Mấy năm qua, đều là Sơ Hàn lấy danh nghĩa thân phận của Diệp Bân viết thư, gửi quà qua bưu điện cho Hinh Nhi, chẳng những lừa gạt con bé mà cũng đang tự lừa dối chính bản thân mình. Cố Bảo Bảo thật sự không dám nghĩ, sau khi Hinh Nhi biết rõ sự thật thì nó sẽ bị tổn thương như thế nào!
"Mẹ, anh về rồi!" Giọng nói vui vẻ của Nhạc Nhạc vọng vào từ bên ngoài.
Cố Bảo Bảo nhanh chóng lau nước mắt, khẳng định không để bọn trẻ nhìn ra gì khác thường mới ra ngoài.
Quản lý ký túc xá tại trường Hoan Hoan theo học rất nghiêm khắc, bình thường chỉ có thể gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840207/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.