"Mệt quá!"
Cố Bảo Bảo vừa từ nhà bếp ra thì nghe được tiếng rên rỉ của Mục Sơ Hàn. Mới vào công ty liền nhận ngay công trình lớn của Mục Thị, ba tuần liền không có ngày nghỉ, chẳng trách cô ấy kêu mệt.
"Sơ Hàn, mệt thì ngủ thêm một lát, khó lắm mới có được mấy ngày nghỉ", Cố Bảo Bảo cười nói, "Nghe Tư Viễn nói, chờ em nghỉ xong mới chính thức là bận đấy!"
Mục Sơ Hàn đá bay đôi giày cao gót, nằm xuống sô pha, nói: "Không được đâu, ba tuần không gặp cục cưng Hi Nhi, em sắp không chịu nổi rồi. Con bé đâu chị?"
"Đang chơi với Nhạc Nhạc trên gác, chị đã bảo với chúng là em đến nên chúng đang xuống", Cố Bảo Bảo rót một cốc cà phê cho cô rồi ngồi xuống.
"Thế nào, cảm giác đi làm ra sao?"
"Tốt lắm!", Mục Sơ Hàn nhìn cô, "Hôm qua em đi ngang qua một tiệm châu báu ngắm trúng một cái trâm cài ngực đính đá, mà giá của nó gần như bằng một tháng lương của em, ai ya, không nỡ mua chút nào!"
Cố Bảo Bảo bật cười, từ khi nào mà Mục Sơ Hàn mua đồ cũng phải do dự vậy?
"Trừ cái này ra, đi làm có mang lại lợi ích gì khác cho em không?", cô tiếp tục hỏi.
Mục Sơ Hàn im lặng tổng kết, lát sau, cô ấy mới phát giác không đúng, lật người ngồi dậy nhìn Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, rốt cuộc chị muốn hỏi điều gì?"
"Chị hỏi thì em sẽ trả lời à?"
Câu hỏi kiểu này càng khiến cô ấy tò mò: "Chị nói thử xem."
Nụ cười của Cố Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840192/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.