Năm năm không ở bên Hoan Hoan, cô rất áy náy, cho nên trong lòng luôn hy vọng dành cho cậu nhiều tình yêu hơn.
Anh hiểu tâm trạng cô, "Bảo Bảo, anh cũng không nỡ. Thế nhưng ngọc không mài không sáng, anh chỉ có thể làm như vậy."
Lời anh nói đều có lý, anh muốn bồi dưỡng Hoan Hoan, cô không có ý kiến, nhưng: "Anh nói để khi Hoan Hoan mười tám tuổi sẽ vào công ty, đến khi ấy anh làm gì?" Khi ấy họ cũng chưa tới năm mươi, chẳng lẽ đã nghỉ hưu ở nhà?
Ánh mắt anh trở nên khẩn trương, lại có chút rụt rè: "Bảo Bảo, anh..." Anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, "Đến lúc ấy anh dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới."
Đây không phải ước mơ lớn nhất của cô đó sao? Anh muốn thực hiện cho cô.
"Du lịch vòng quanh thế giới?"
Anh trịnh trọng gật đầu: "Bảo Bảo, anh nợ em nhiều lắm, chỉ hy vọng khi anh còn trên đời sẽ bù đắp lại cho em từng chút một."
Hóa ra đều vì cô?! Cô không biết nên lắc đầu hay nên gật đầu, tâm trạng vừa kích động vừa khẩn trương.
"Anh Tư Viễn, em... Chúng ta không thể... không thể vì bản thân mình mà làm vậy với Hoan Hoan!"
"Ai nói Hoan Hoan không muốn chứ?" Anh vuốt má cô, mỉm cười: "Bảo Bảo, anh đồng ý với em, từ nay sẽ không tạo thêm áp lực về học tập lên Hoan Hoan nữa, chờ nó mười tám tuổi, nếu muốn làm việc khác, anh nhất định không phản đối! Em thấy có được không?"
Anh cười áy náy: "Nếu đến lúc đó, nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840191/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.