Chương trước
Chương sau
Năm năm không ở bên Hoan Hoan, cô rất áy náy, cho nên trong lòng luôn hy vọng dành cho cậu nhiều tình yêu hơn.
Anh hiểu tâm trạng cô, "Bảo Bảo, anh cũng không nỡ. Thế nhưng ngọc không mài không sáng, anh chỉ có thể làm như vậy."
Lời anh nói đều có lý, anh muốn bồi dưỡng Hoan Hoan, cô không có ý kiến, nhưng: "Anh nói để khi Hoan Hoan mười tám tuổi sẽ vào công ty, đến khi ấy anh làm gì?" Khi ấy họ cũng chưa tới năm mươi, chẳng lẽ đã nghỉ hưu ở nhà?
Ánh mắt anh trở nên khẩn trương, lại có chút rụt rè: "Bảo Bảo, anh..." Anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, "Đến lúc ấy anh dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới."
Đây không phải ước mơ lớn nhất của cô đó sao? Anh muốn thực hiện cho cô.
"Du lịch vòng quanh thế giới?"
Anh trịnh trọng gật đầu: "Bảo Bảo, anh nợ em nhiều lắm, chỉ hy vọng khi anh còn trên đời sẽ bù đắp lại cho em từng chút một."
Hóa ra đều vì cô?! Cô không biết nên lắc đầu hay nên gật đầu, tâm trạng vừa kích động vừa khẩn trương.
"Anh Tư Viễn, em... Chúng ta không thể... không thể vì bản thân mình mà làm vậy với Hoan Hoan!"
"Ai nói Hoan Hoan không muốn chứ?" Anh vuốt má cô, mỉm cười: "Bảo Bảo, anh đồng ý với em, từ nay sẽ không tạo thêm áp lực về học tập lên Hoan Hoan nữa, chờ nó mười tám tuổi, nếu muốn làm việc khác, anh nhất định không phản đối! Em thấy có được không?"
Anh cười áy náy: "Nếu đến lúc đó, nó không muốn tiếp nhận công ty, chúng ta không thể đi vòng quanh thế giới được, nhưng...", anh bảo đảm, cũng chỉ có thể bảo đảm rằng "anh sẽ ở bên em, dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bên cạnh em."
Cô nhìn thật lâu vào ánh mắt chân thành của anh, cho đến khi cả hai cùng nhìn nhau cười. Đúng vậy, lời anh nói, cô tin.
***

"Anh Nhạc ơi", trong phòng khách, Mộ Thải Hinh đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu ạ?"
"Chỗ đó!"
Nhạc Nhạc đang say sưa, tiện tay chỉ về một hướng, làm người ta mơ hồ. Cô bé cắn môi đi về bên đó, nhưng mãi mà không tìm được. Căn phòng này còn lớn hơn ngôi nhà nhỏ mà hai chú cháu ở, cô giúp việc lại không thấy đâu, làm sao bây giờ? Ánh mắt đảo qua, cô bé nhìn cầu thang vừa đi xuống, trong bụng chợt có ý tưởng.
"Anh Hoan!"
Hoan Hoan nghe tiếng ngẩng lên nhìn, trong mắt thoáng hiện nét vui sướng.
"Tiểu Mộ Nhi!" Tiếng xưng hô thân mật lập tức ra khỏi miệng.
Mộ Thải Hinh cười vui vẻ, gan cũng lớn hơn nhiều, "Anh Hoan", cô bé đến bên cạnh, nhìn cậu: "Ngày nào anh cũng có nhiều bài tập vậy à?"
Hoan Hoan gật đầu, tự hào nói: "Bố muốn anh sau này phát triển sự nghiệp của bố."
Trong mắt Mộ Thải Hinh lộ vẻ mù mịt, hiển nhiên cô bé không hiểu lời Hoan Hoan nói.
Hoan Hoan cười, đổi chủ đề: "Tiểu Mộ Nhi, em học lớp Cầu Vồng, đúng không?"
Cậu nói thế, cô bé nhớ lại, cầu thang đi lên lớp thật sự có một cái cầu vồng.
"Anh Hoan, sao anh biết thế?"
"Năm nhất thì học ở lớp Cầu Vồng, có gì mà không biết chứ?"
Cô bé gật đầu, lại cảm thấy lạ lùng. Anh Hoan đã biết, vậy lúc ở trên xe khi anh Nhạc hỏi thì sao anh ấy không nói?
Hoan Hoan như nhìn ra thắc mắc của cô bé, nụ cười chợt biến mất, "Tiểu Mộ Nhi, em xuống nhà đi, đừng quấy rầy anh làm bài."
Trong lòng Mộ Thải Hinh thấy tủi thân. Cô bé rất muốn nói: Cho cô bé ở lại đi, cô bé nhất định sẽ ngoan ngoãn giữ im lặng. Thế nhưng, chỉ cần Hoan Hoan thu lại nụ cười, lá gan của cô bé cũng biến lại thành nhỏ bé như ban đầu. Đi từng bước xuống lầu, cô bé lại không đành lòng liên tục quay đầu lại. Từ khi cô bé hiểu chuyện đến nay, cô bé chưa bao giờ khao khát thứ gì. Nhưng lúc này, cô bé chợt có một khát khao, nếu cô bé có thể ở lại đây, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy anh Hoan là đủ rồi! Tất nhiên, cô bé cũng biết điều này là không thể. Hãy cứ để ước mong này của cô bé ngủ yên trong lòng thôi!
***
Trong tòa nhà tập đoàn Mục Thị, cánh cửa phòng Công trình rốt cục được mở khóa. Một nam một nữ đi ra, dáng vẻ mệt mỏi.
Mục Sơ Hàn hạ quyết tâm, từ nay sẽ không trêu cợt anh nữa, tuyệt đối không chọn cách động tay chân vào báo cáo! Nếu không cứ bận đến mười một giờ đêm như hôm nay, thật không biết cô trêu người khác hay đang tự trêu mình!
Xuống bãi đỗ xe, cô chui ngay vào trong, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đi ngủ!
Lăng Diệp Bân lại bước đến gõ cửa xe cô: "Mục tiểu thư, không bằng ăn khuya đã rồi về?"
Sau bữa chiều, hai người đều chỉ vội vàng ăn mấy miếng đồ ăn nhanh, thật sự có hơi đói bụng. Mặc dù là thế, cô chỉ cần về nhà, muốn gì thì bảo người giúp việc làm, càn gì phải đi theo anh ta ăn khuya?
"Mục tiểu thư", anh đoán được ngay tâm tư của cô, "Giờ đã muộn, giúp việc nhà cô cũng phải ngủ rồi, nếu cô không đành lòng quấy rầy họ mà để mình đói bụng, tôi sao có thể yên tâm?"
Mục Sơ Hàn nghẹn lời. Hết lần này tới lần khác anh ta đều đoán được tâm tư của cô, lại còn dễ dàng thuyết phục cô nữa! Cô bực mình nhưng không lộ ra, cho nên gật đầu: "Ngày đầu tiên đi làm đã để tôi phải tăng ca, anh phải mời!" Nói xong, cô hất mặt lên, ý bảo anh lái xe trước dẫn đường.
Hai người một trước một sau ra khỏi bãi đỗ xe, mười một giờ đêm, quán ăn khuya vẫn còn rất nhiều.
Lăng Diệp Bân không biết mời cô đi chỗ nào, nơi không có đẳng cấp tự nhiên không cần nghĩ đến; nhưng chỗ xa hoa, thiên kim tiểu thư đi nhiều cũng chán, chỉ không biết cô thích ăn gì. Đang sầu lo thì nghe xe phía sau ấn còi. Đảo mắt nhìn liền thấy cô nháy đèn, ý bảo anh quay đầu đi theo. Chính cô có chỗ, không còn gì tốt hơn, ăn xong anh chỉ cần thanh toán.
Chẳng ngờ cô dẫn anh tới chỗ này!
Giá mì ở đây tuyệt đối tương tự với những quán ven đường, cô ăn rất ngon, hại anh không nhịn được hỏi một câu: "Mục tiểu thư, ăn ngon lắm à?"
Ánh mắt Mục Sơ Hàn lườm anh kỳ lạ: "Nói nhảm, tôi có thể tra tấn dạ dày của mình sao?"
Anh thử gắp miếng nếm thử, ồ, không tệ!
"Không thể tưởng được món vỉa hè này mà cô cũng biết." Câu nói này là thật lòng, nụ cười vui vẻ phát ra từ trong tim.
Mục Sơ Hàn "Hừ" một tiếng, tiếp tục ăn. Lát sau cô mới nói: "Chị dâu dẫn tôi tới đây. Chị ấy thích nhất là ăn ở mấy quán ven đường. Bây giờ anh tôi với tôi đều bị chị ấy làm hỏng rồi!"
"Làm hỏng?" Anh cười ha ha, "Bà Mục đối với ai cũng chân thành, là một người tốt."
"Đúng vậy", từng chuyện cũ ùa về, cô than nhỏ: "Mãi tôi mới hiểu được, anh tôi yêu chị ấy sâu sắc như thế đều có đạo lý. Với lại..." lời cô xuay chuyển, giọng điệu thấp xuống "người phụ nữ như chị dâu, chắc chắn phải xứng với người đàn ông như anh tôi, trong hai người nếu có một người bạc bẽo thì sẽ không có hạnh phúc hôm nay".
Nghe được sự tiếc nuối và đau khổ đè nén trong giọng nói của cô, trong lòng Lăng Diệp Bân trầm xuống. Anh đại khái đoán được lúc này cô đang nghĩ tới điều gì. Người đàn ông kia, anh từng thấy trên báo. Từng cho rằng đó chỉ là tin đồn, hóa ra là thật.
"Cũng không nhất định!" Anh giả như không biết, tiếp lời: "Mỗi người lại có tính cách khác nhau, nhưng đều khát vọng có được một người làm bạn cả đời. Hợp với mình là tốt."

Hợp với mình là tốt!
Mục Sơ Hàn cười không tỏ rõ ý kiến, không tiếp tục đề tài này nữa.
"Muốn uống nước trái cây không?", đặt đũa xuống, cô hỏi, "Ở đây có ca cao nóng không tệ."
"Được." Anh vừa nói vừa cười: "Mục tiểu thư, không phải cô không biết ca cao không phải là nước trái cây chứ?"
Mục Sơ Hàn có chút túng quẫn, thật sự cô đã phân tâm. Vì một câu của anh "Hợp với mình là tốt", cô lại nhớ tới Thân Văn Hạo, người đàn ông mình từng say mê.
Trước kia mỗi lần nhớ lại, cô đều có cảm xúc đau lòng. Chỉ tối nay, cô nghĩ, họ không thể bên nhau, có phải vì anh vốn không hợp với cô? Còn cô cũng không phải cô gái mà anh mong muốn? Nghĩ theo một khía cạnh khác, cô cảm thấy trong lòng như thoáng hơn.
Hai người cầm cốc ca cao nóng đi trên phố của đầu thu, cô bỗng nói: "Anh không cần đến đón Hinh Nhi đâu, sáng mai chị dâu tôi sẽ đưa nó đi học, dù sao cũng tiện đường."
Đến biệt thự rồi vòng về cũng mất ít nhất một tiếng, lúc đến nhà thì trời cũng sáng rồi.
"Vậy sẽ phải phiền đến bà Mục!" Lăng Diệp Bân lắc đầu, đi về phía xe mình, "Tôi không tiễn cô về được, hy vọng cô bỏ qua."
Mục Sơ Hàn nhíu mày: "Tôi có cần anh tiễn à?"
Cô vừa mở cửa xe, anh lại gọi cô, "Mục tiểu thư!"
Ánh mắt anh vừa chân thành vừa nghiêm túc, khiến cô cũng phải nghiêm túc theo: "Gì vậy?"
"Hôm ở bãi đậu xe đó, tôi có việc gấp nên mới không thể nhường chỗ đỗ lại cho cô."
"Anh..." Cô không hiểu vì sao anh lại nhắc đến chuyện này.
"Tôi mong lời xin lỗi này có thể xóa bỏ hiểu lầm giữa chúng ta", anh khẽ cười: "Con người tôi thật ra rất dễ thân cận, nói đến công việc, chúng ta còn là châu chấu cùng buộc trên một sợi dây, mong rằng cô sẽ không... sửa đổi số lẻ hoặc chữ số gì gì đó nữa."
Gương mặt cô tỏ ra lúng túng đỏ hồng, lại có chút tức giận, anh biết rõ điều đó. Vậy thì hành động tiêu hủy toàn bộ bản báo cáo đấy rõ ràng là cố tình!
Anh đoán được tâm tư cô, kịp thời giải thích: "Cô đừng suy đoán, tôi vì muốn có một chút thời gian riêng với cô nên mới tiêu hủy bản báo cáo!"
Cô không nói ra lời, có phải nên tức giận không? Nhưng ánh mắt cô lại không tự chủ dừng trên cánh môi mỏng.
Trời ạ, vào lúc này mà cô còn nhớ đến nụ hôn ở bữa tiệc sinh nhật. Mặt cô đỏ tía, may là có đêm tối che dấu.
Cô đang làm sao đây? Mơ mộng yêu đương ư?
"Ở riêng với tôi?"
Tính khí quật cường trời sinh buộc cô lên tiếng, "Tôi thấy anh trả thù tôi thì có! Có điều..."
Cô kìm nén sự run rẩy trong giọng mình: "Giữa chúng ta coi như đã thanh toán xong!" Cô vội vàng chui vào xe, không chào tạm biệt đã đạp ga phóng đi mất.
Đỏ mặt à?
Anh nhướng môi cười, trong lòng dấy lên cảm giác gì đó đến anh cũng không rõ. Đến biệt thự của Mục Tư Viễn, người giúp việc đã được Cố Bảo Bảo dặn trước đang chờ ở cửa.
Mộ Thải Hinh đang ngủ trong phòng khách. Anh bước vào thật khẽ, cầm áo khoác định mặc cho cô bé thì trông thấy Cố Bảo Bảo.
"Bà Mục!"
Anh đứng dậy, cô cười nhẹ, dùng ánh mắt ý bảo anh ra ngoài nói chuyện.
"Hinh Nhi đã ngủ rồi, không bằng đừng quấy rầy nó, sáng mai tôi sẽ đưa nó đến trường." Cố Bảo Bảo vừa nói vừa đến trước tủ lạnh trong phòng ăn, hỏi anh: "Uống gì không?"
Lăng Diệp Bân lắc đầu cám ơn: "Tôi vẫn nên đưa con bé về, hôm nay đã làm phiền bà nhiều quá."
"Không sao! Tôi cũng tiện đường, anh đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa." Cô nói, lấy từ trong tủ ra một hộp nước ép, sau đó ngồi xuống bàn.
Anh liền hiểu, cô có chuyện muốn nói nên cũng ngồi xuống bàn cơm.
"Lăng tiên sinh, một mình anh chăm sóc đứa bé nhất định rất vất vả."
"Không hẳn vậy." Anh đối diện ánh mắt cô: "Trước kia hồi còn ở Anh trong nhà có người giúp việc chăm lo, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ thuê một người về."
"Người giúp việc?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, "Là cô Lucy mà Hinh Nhi nói đó à?"
Sắc mặt Lăng Diệp Bân thay đổi, "Bà Mục..." Bờ môi anh rung rung, không biết có nên nói ra không, liệu nói ra có khiến đối phương tức giận?
"Lăng tiên sinh", Cố Bảo Bảo nói thay anh: "Tôi tin vào ánh mắt nhìn người của mình, anh tuyệt đối không phải loại người một chân đứng hai thuyền, đúng không?"
Lăng Diệp Bân thở dài, cầm hộp nước ép, uống một hớp như uống rượu. Sau đó mới như hạ quyết tâm, nói: "Bà Mục, bà thẳng thắn như vậy, tôi cũng không nên che giấu gì cả."
"Tôi không có ý nói xấu Lucy, nhưng... Tôi và cô ấy không có gì cả. Nói bóng rõ hay nói thẳng tôi đều đã làm, ba năm nay cô ấy đối xử rất tốt với tôi và Hinh Nhi, tôi không muốn làm chậm trễ chuyện của cô ấy nên mới về đây."
Hóa ra là như thế.
Cố Bảo Bảo than khẽ trong lòng, cũng không tiện hỏi gì nữa, chỉ nói: "Anh khẳng định sự tồn tại của cô gái đó sẽ không làm Sơ Hàn tổn thương chứ?"
"Cô ấy là người Anh, sẽ không tới đây." Anh trả lời ngắn gọn, giọng điệu có chút kích động: "Còn nữa, bà Mục, trước khi chưa xác định, tôi tuyệt đối sẽ không tới gần Sơ Hàn, xin bà yên tâm!" Anh đứng dậy đi vào phòng khách, bế Hinh Nhi đang ngủ say ra ngoài.
Động tác liền mạch mà không nói với Cố Bảo Bảo một câu. Có phải vì tức giận, tức giận vì bị người khác biết bí mật của mình?
Cố Bảo Bảo không hiểu, cô đi theo ra thì anh đã lái xe ra khỏi vườn hoa rồi.
Trên đường lớn giữa đêm khuya khoắt, xe cộ thưa thớt, Lăng Diệp Bân đi rất nhanh, không biết đã đánh thức Mộ Thải Hinh từ lúc nào.
"Chú?" Cô bé xoa cặp mắt ngái ngủ, nhìn ra bên ngoài, lập tức sợ hãi mở to mắt.
"Chú ơi, đi nhanh quá!" Cô bé sợ sệt nói.
Lăng Diệp Bân chấn động, bừng tỉnh, đỗ xe ở vệ đường.
"Chú xin lỗi, Hinh Nhi, chú làm cháu sợ rồi."
Mộ Thải Hinh lắc đầu, "Không sao đâu ạ. Có phải chú có chuyện không vui?"
Từng có một lần, chú và cô Lucy cãi nhau, họ cũng lái xe rất nhanh, cho nên cô bé mới hỏi.
Anh ngẩn ra. Anh có không vui ư?
Có thể lắm.
Bị ép phải tiếp cận người nhà họ Mục, tiếp cận cô thiên kim tiểu thư vênh váo kia đã là chuyện khiến người ta không vui rồi. Nhưng anh phải làm được, còn phải làm nhiều hơn nữa!
"Chú không sao."
Trước mặt trẻ con, anh điều khiển tâm trạng rất tốt, "Hinh Nhi, hôm nay ở nhà họ Mục chơi có vui không?"
Mộ Thải Hinh liền gật đầu. Thật ra không có anh Hoan chơi cùng, cô bé cảm thấy không được vui lắm. Nhưng chuyện nhỏ ấy làm sao cô bé có thể nói ra để chú lo lắng?
"Cô làm đồ ăn rất ngon, chú Mục cũng rất tốt bụng!"
Lăng Diệp Bân vừa lái xe vừa nghe cô bé nói những điều tốt ở nhà họ Mục, "Anh Nhạc và Hi Nhi đều rất tốt, nhưng anh Hoan phải làm bài tập cả tối, không có chơi với bọn cháu."
Giọng nhỏ dần, trẻ con là như vậy, chơi mệt rồi dĩ nhiên sẽ đi ngủ.
Anh thật sự hâm mộ.
Dừng xe trong bãi đậu, anh mở cửa bế Mộ Thải Hinh ra mới phát hiện cô bé đang mơ mơ màng màng, còn chưa có ngủ.
"Sao Hinh Nhi còn chưa ngủ?"
Anh dịu dàng hỏi, đồng thời nhấn nút thang máy.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu nghĩ: "Chú ơi, chú nói xem vì sao anh Hoan phải làm bài tập cả tối vậy?"
Hóa ra trong lòng cô bé còn để bụng chuyện anh Hoan không chơi cùng mình.
Anh thấy buồn cười, cố tình trêu cô bé: "Hinh Nhi, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc chẳng phải giống nhau sao? Có anh Nhạc chơi với cháu rồi, chẳng lẽ không giống?"
"Không giống ạ!"
Cô bé nghiêm túc trả lời, "Chú, anh Hoan và anh Nhạc khác nhau!"
"Ồ? Khác thế nào vậy?"
Anh ra khỏi thang máy, mắt nhìn cô bé chăm chú, như muốn nghe cách nghĩ của cô bé. Thế nhưng, ánh mắt cô bé đã hướng về phía cửa. Có chút ngạc nhiên, có chút vui mừng, miệng mở ra, hô lên một cái tên: "Cô Lucy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.