Khi còn ở Mỹ?
Nhạc Nhạc chu môi, vì sao ba lại muốn biết?
Bé thật sự cũng không nhớ nhiều. Nhưng thấy ba rất muốn nghe nên bé sẽ nói.
"Ba nghe kỹ nhé!" Bé đem những gì học được nói ra.
"Mẹ nhớ... ba, tối mẹ thường hay nhìn ảnh ba rồi khóc."
Bé chớp mắt. "Con lén nhìn thấy."
Lồng ngực Mục Tư Viễn nhói lên, miễng cưỡng cười vui vẻ: "Còn gì nữa không?"
"Khi mẹ đi dạy hay đi bán hoa, Nhạc Nhạc ngồi ở dưới gầm bàn." Bé vừa nói vừa nghĩ, không ngờ bé còn nhớ rất nhiều.
Những ngón tay nhỏ nhắn của bé xòe ra: "Mẹ mua quần áo mới, đồ chơi cho Nhạc Nhạc... Mẹ đưa Nhạc Nhạc đi bác sĩ... Tối mẹ không ăn gì cả... Mẹ giấu tiền dưới gầm giường... Mẹ..."
Còn rất là nhiều nhưng bé không nói được nữa, nước mắt từ đôi mắt to cứ ứa ra.
Tuy bé không thể hình dung nhưng cảm giác về những ký ức đó rất thương tâm.
Đừng tưởng bé không biết nói nên cái gì cũng không biết, bé đều nhớ cả.
Cái chú xấu xa bảo mẹ chuyển hoa, mẹ không chuyển được liền bị mắng. Nhưng mẹ vẫn cười, còn nói không sao.
"Nhạc Nhạc ngoan nào, Nhạc Nhạc đừng khóc!"
Mục Tư Viễn lau nước mắt cho bé, ôm chặt bé vào lòng: "Đều tại ba không tốt, ba không muốn biết, Nhạc Nhạc không nói nữa, có được không?"
Nhạc Nhạc rúc vào lồng ngực ấm áp của ba, dần bình tĩnh lại.
Bé ôm lấy ba, vừa trẻ con vừa như cầu xin nói với ba: "Ba ơi, thương mẹ!"
Mục Tư Viễn gật đầu. "Nhạc Nhạc, khi còn ở Mỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840163/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.