Cố Bảo Bảo cười gập cả người.
Té ra Hoan Hoan của cô đã biết xấu hổ rồi đó!
Cô gái tên Tuế Tuế kia ngơ ngác nhìn chúng chạy đi, đột nhiên ôm ngực.
"Em làm sao thế?"
Tuế Tuế nhìn cô. "Chị Bảo Bảo, không biết vì sao, khi em nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà trong ngực lại nhói lên." Cô ấy nói rồi lắc đầu.
Thật ra không chỉ khi thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc cô ấy mới vậy. Có lần ở Mỹ, cô ấy gặp một cặp song sinh, trong lòng cũng có cảm giác vừa khó chịu vừa đau đớn này.
"Có phải em không khỏe ở đâu không? Tốt nhất nên đi kiểm tra xem."
Tuế Tuế không trả lời, im lặng một lúc nên cô ấy không còn đau nữa.
"Đừng nói đến chuyện của em." Cô ấy khoát tay, nụ cười trước đó lại xuất hiện. Nụ cười của cô ấy vừa đẹp vừa đáng yêu.
Cố Bảo Bảo nhìn cô ấy có cảm giác rất thân thiết, giống như em gái của mình vậy.
"Tuế Tuế!"
Cô cầm tay cô ấy, có chút vui mừng lại có chút lo lắng hỏi: "A Diệp... có khỏe không?"
Tuế Tuế cười ngồi xuống sofa: "Khỏe lắm! Có thể ăn có thể uống có thể ngủ!"
Trên thực tế anh ấy u sầu không vui khó mà làm việc nhưng vẫn muốn cô trả lời như thế, cô cũng chỉ có thể nói theo như vậy!
Cố Bảo Bảo thoáng yên lòng, lại hỏi: "Anh ấy bảo em đến, là...?"
"Tất nhiên là đến thăm chị!"
Tuế Tuế sợ nói nhiều sẽ lộ, hiển nhiên không muốn nói nên lại đứng lên: "Anh ấy muốn xem Mục Tư Viễn có đối tốt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840156/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.