Sự tức giận của cô cũng không khiến Trịnh Tâm Du kinh sợ mà ngược lại cô ta càng tỏ ra không kiêng nể gì cả.
"Cố Bảo Bảo." Cô ta cười lạnh: "Không phải cô rất lợi hại sao? Cô khiến mọi đàn ông vây quanh cô, lẽ nào cô không đoán được tôi muốn làm gì à?"
Nhìn gương mặt xinh đẹp với đôi mắt toát ra ánh sáng như màu máu, Cố Bảo Bảo lắc đầu khó có thể tin: "Cô Trịnh, rốt cuộc tôi đã làm điều gì gây nênhiểu lầm với cô?"
"Hiểu lầm?"
Cô ta lạnh lùng lên tiếng:"Cô tưởng giữa tôi và cô chỉ là hiểu lầm thôi sao?" rồi đi từng bước lại gần. "Cố Bảo Bảo, cô nói thế thật sự càng khiến tôi hận cô hơn!"
"Hận tôi?" Cố Bảo Bảo khó hiểu. "Vì sao?"
Vì sao?
Bởi vì thứ tôi muốn có nhất đã bị cô lấy.
Bởi vì người tôi yêu nhất mà cô ngược lại không cần!
Cô ta căm hận trợn trừng mắt rồi xoay người xuống bậc thang.
Cái nhìn của cô ta như hận không thể bóp chết cô, không được, cũng không thể để cô tiện nghi đau khổ như vậy thôi!
Trông theo xe cô ta phóng ra khỏi vườn hoa, Cố Bảo Bảo hít một hơi khí lạnh!
Người ban nãy cô nhìn thấy thật sự là Trịnh Tâm Du trước kia sao?!
Trịnh Tâm Du mở mui xe, chạy băng băng trên đường. Nhưng làm vậy cũng không thể nguội lạnh ý căm hận trong lòng cô ta!
Rốt cuộc, cơn gió lớn gần như thổi tung cơ mặt cô ta, cô ta mới dừng xe ở con đường cái ven biển.
-- Trịnh Tâm Du, cô đáng chết --
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840142/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.