Cố Bảo Bảo xấu hổ đỏ mặt, như vậy đâu có giống?
Cô đẩy anh. "Bây giờ anh thấy em rồi đấy, anh về đi."
Anh cười, cố ý lỏng tay ra.
Cô đờ ra, không ngờ anh thả thật.
Nhưng lời đã nói ra, cô đành phải xoay người đi vào.
Một bước, hai bước, ba bước, bóng cô gần như khuất hẳn trong ngõ, anh nhíu mày, cô ấy đi thật hả?
Anh lái xe tới đây mà chỉ cho anh có mấy phút?
Bé con, xem anh dạy dỗ em thế nào!
Anh chuẩn bị nhấc chân thì đã thấy cô xoay lại, nháy mắt cô đã nhào vào lòng anh.
Đôi mắt to ngẩng lên, tủi thân nhìn anh làm anh đắc ý cười: "Anh đã biết là em không nỡ bỏ anh mà!"
Cô trề môi, trong đầu bỗng hiện lên lời mẹ đã nói -- Dù con có thích cậuấy bao nhiêu, về sau con cũng chỉ có thể bộc lộ ra một nửa, còn một nửacon phải giấu trong lòng --
Hình như cô đã hiểu được ý của mẹ, cho nên vừa rồi cô làm đúng phải không?
Cô không quay lại, nhưng cô thật không nỡ.
Nghĩ một lúc, cô mới nói: "Ban nãy mẹ em cũng nghe thấy anh gọi cho em, bà bảo anh lên nhà ngồi một lúc."
Anh lắc đầu, trong mắt lại hiện lên ý cười xấu xa: "Ở trên nhà anh có thể hôn em chứ?"
Nói xong anh chụp lấy môi cô, lần này hình như anh dùng hết sức mình, gần như muốn nuốt cả miệng cô.
Từ trước đến nay chưa từng bị anh hôn điên cuồng như thế, đầu óc cô trốngrỗng, cho dù anh đã buông lỏng cô ra, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840141/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.