Edit:Lâm Mã Nhi
Beta: Tiểu Lăng
Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở trên giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió nhẹ thổi qua. Anh tin một câu nói, con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con đã sinh ra trên thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.
An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của cô, sau khi từ Pháp trở về thành phố A, cô chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày rồi phải đi tìm việc làm. Dù cô không có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng đi nước ngoài về chứ? Tiếng Anh và tiếng Pháp đều không tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc một công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của cô gặp trở ngại, không thể thực hiện được.
Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc đi lại cũng không còn đau khiến cô cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc đi bộ vẫn còn khập khiễng nhưng không đến nỗi khó coi – cũng không uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “Một ngày của một cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn CụcCưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn không hiểu nên choáng, đành phải né thật xa Cục Cưng ra. Cô không biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510622/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.