Edit: maclyca
Beta: Tiểu Lăng
“Mẹ?” An Bảo Bối nghiêng đầu nói, “Mẹ cái gì? Từ trước đến nay có gì con cũng đều nói thẳng, sao lần này lại không nói?”
Cục Cưng thở dốc nhìn cô, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định ngồi bên cạnh An Bảo Bối, đầu cúi xuống thật thấp.
An Bảo Bối càng cảm thấy buồn bực hơn, dáng vẻ ‘con sai rồi’ của Cục Cưng càng khiến cô thêm tò mò, “Không phải con làm sai chuyện gì khiến cho mẹ tức giận đó chứ?” Nghĩ tới nghĩ lui, An Bảo Bối cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, “Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, vừa rồi con gọi điện cho ông bà nội.”
An Bảo Bối im lặng một lúc, mới đáp một tiếng ngắc ngứ, “À...” Thì ra vừa rồi Dập Dập vào trong phòng là vì chuyện này.
“Hôm qua con đột nhiên rời khỏi nhà ông, chưa nói cho ông bà nội, nên hôm nay con phải gọi điện báo một tiếng.”
“À… à.” An Bảo Bối cũng cúi đầu xuống giống Cục Cưng, dù không biết vì sao mình lại làm vậy cùng Cục Cưng, “Vậy ông bà có nói gì không?” Có phải họ nói với Cục Cưng, muốn CụcCưng ở cùng với họ không? Dù sao... Cô đã độc chiếm Cục Cưng rất nhiều năm rồi.
“Không, ông bà chỉ nói có thời gian thì đến chơi với ông bà, cũng mong mẹ cho phép, ông bà chỉ muốn nhìn cháu gái mình thôi.”
Trước đó vẫn luôn nghe Vinh Ninh nói cha mẹ hắn bảo thủ không thay đổi, cứng đầu hơn cả đá. Không ngờ bây giờ, ông bà cũng đều phân rõ phải trái, không để cho Cục Cưng ở bên cạnh bọn họ, đối với cô đã là rất nhân từ, dù sao... Bọn họ cũng là người thân của CụcCưng.
“Vậy sao... Mẹ còn tưởng rằng là chuyện ghê gớm gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510621/chuong-31-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.