Thật là… Đột nhiên Vinh Ninh cảm thấy hơi phiền muộn, cha Vinh thì lại hơitức giận: “Cục Cưng thật là, trở về chỗ mẹ nó cũng không báo một tiếng,làm bọn ta lo mãi, suýt nữa định đi sở cảnh sát báo án mất tích!”
“…” Vinh Ninh im lặng, hay nói cách khác là: chẳng còn lời nào để nói.
“Nói vậy…” Cha Vinh đổi chủ đề, tiếp tục hỏi Vinh Ninh: “Nói vậy là con cũng đã gặp mẹ của Cục Cưng?”
“Vâng.”
“Lúc nào?”
“Ngày hôm qua…”
Ngày hôm qua… Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, cha Vinh lập tức hiểu ravài chuyện: “Vì gặp mẹ Cục Cưng nên con mới nhiễm bệnh?”
“Chuyệnnày không liên quan tới cô ấy.” Anh không muốn An Bảo Bối bị cha Vinhnghi ngờ, vội vàng phủ nhận: “Là lỗi của con, không thể trách ngườikhác, với lại chuyện thời tiết mưa gió, nhiều năm rồi vẫn thế, sự xuấthiện của mẹ Cục Cưng cũng chẳng thể thay đổi được.”
“Ô kìa!” Cha Vinh nghiêm túc nói: “Cha đã nói gì chưa? Giờ cha mẹ con còn chưa biếtmột cái gì cả, thế nên mới hỏi con chứ! Nếu con không phải con trai của cha mẹ thì cha mẹ quản nhiều thế làm gì!”
Vinh Ninh lại im lặng lần nữa, cha Vinh cũng lười mắng anh: “Được rồi, giờ đó không phải làvấn đề. Nếu con đã nhớ ra mẹ Cục Cưng là ai, cũng gặp mặt con bé rồi,vậy hai đứa cũng nên bớt chút thời gian đi nói chuyện cho rõ ràng, cùngquyết định vấn đề liên quan đến Cục Cưng. Cục Cưng vẫn còn nhỏ, khôngnên vì những vấn đề của người lớn mà mang lại những ảnh hưởng xấu chocon bé!”
“Con biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510619/chuong-30-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.