Chương trước
Chương sau
“An Kỳ, cậu biết không? Nhân lúc tớ còn có thể lạnh lùng vô tình, thì cố gắng để cho tớ dứt khoát kết thúc chuyện này đi.”
”Cậu...” An Kỳ dừng một chút, cũng không biết lời này, cô có nên nói ở trước mặt An Bảo Bối hay không.
”Cậu muốn nói cái gì?”
”Cậu hận Vinh Ninh sao? Hận đến nổi không muốn gặp lại anh ta? Hận đến...Bất kể là vì Cục Cưng hay là vì cái gì đi chăng nữa, cả đời cũng sẽkhông đồng ý cùng người đàn ông kia gương vỡ lại lành sao?”
AnBảo Bối kinh ngạc nhìn An Kỳ, quả nhiên có suy nghĩ giống cô, cho dù cógặp gỡ những người tốt nhất thì cũng không bằng Vinh Ninh, An Kỳ cườigượng gạo, đã sớm lường trước việc nếu như hỏi An Bảo Bối về vấn đề này, nhất định sẽ bị cô ấy hoài nghi rằng cô là người của Vinh Ninh, kỳ thật lập trường của cô ở giữa, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của An Bảo Bối, cô không muốn can thiệp vào cuộc sống của An Bảo Bối, lại không muốnnhìn thấy trong tương lai An Bảo Bối sẽ bởi vì sai lầm bây giờ của chính mình mà đau khổ suốt quãng đời còn lại, thân là bạn bè, điều cô có thểlàm chính là ủng hộ con đường mà cô ấy lựa chọn, có thể ở chỗ ngoặt, lúc cô ấy lạc đường thì giơ tay kéo lại, không để cho cô ấy (ABB) đi xahơn, trừ lần đó ra sẽ không có cái khác, khả năng của cô cũng chỉ cótừng đấy mà thôi.
”Không phải là không muốn, mà là không thểnào.” An Bảo Bối hướng về phía An Kỳ cười cười, từ nhỏ đến lớn hai người tựa như là có thần giao cách cảm, có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ củađối phương, trong đầu An Kỳ đến cùng có suy nghĩ gì, cô chính là biết rõ nhất.
”Tớ không hiểu rõ ý của cậu lắm.” Không phải là khôngmuốn, mà là không thể nào, đây còn không phải là bản thân đối Vinh Ninhcòn có cảm giác? Nếu đã còn có cảm giác như đã nói, vì sao cô phải khiến cho hai người lựa chọn lối đi ngược lại với mọi chuyện?”
An BảoBối mệt mỏi, ghé đầu ở trên cửa kính xe nhìn bên ngoài mưa nhỏ rơi xuống tí tách, “Bởi vì tớ đối Vinh Ninh, đã sớm hữu tâm vô lực (có lòng nhưng không có sức).”
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, An Kỳ nghiêngngười, nhìn gương mặt An Bảo Bối tựa như đã hiểu được gì đó, nhưng là... An Kỳ đã thấy qua đủ các loại chuyện mà làm cho con người phải hối hậncả đời, cô nhìn cô ấy hỏi, “Chẳng lẽ cậu không hối hận?”
An BảoBối không biết nên trả lời như thế nào với câu hỏi của An Kỳ, chỉ lắcđầu, lại đột nhiên nhẹ gật đầu, An Kỳ cảm thấy thứ tình cảm gì gì đó,xem ra vô cùng phiền toái, nhưng mà cũng hiểu được một việc, trên thếgiới này việc tốt đẹp nhất, câu dễ nghe nhất có ba chữ, không phải làanh yêu em, mà là ở cùng nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------mẹ con tranh chấp ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Nhà họ Trác.
Thường ngày cũng coi như trên dưới hòa thuận, đột nhiên lại bị vụ cãi nhau xen vào mà phá hoại hạnh phúc gia đình, hôm nay không khí có chút kỳ quái,đây là suy nghĩ của thím Năm bảo mẫu của nhà họ Trác.
Từ trướctới giờ Trác Nhất Phong vẫn thích cờ vây, lúc còn trẻ đã thích rồi, chỉlà về sau vì công ty nên gác lại một chút, bước vào trung niên, sảnnghiệp lại giao cho con trai quản lý, liền tìm lại thứ mình ngày xưa yêu thích, ông là người từ nơi khác đến, còn lại sống trong một thành phố ở nước khác, truyền thống đánh cờ chính hiệu là loại trò chơi người ngoài nghề không hiểu, quản gia Ba Nã Ba, tuy mới được chỉ dạy một chút,nhưng cũng hiểu được sơ sơ, không đủ để cùng Trác Nhất Phong đối địchngang hàng.
Về phần Trác Văn Dương, gọi cờ vây là hoạt động giảitrí dành cho người già, tình nguyện cầm cây gậy chơi golf thật dài, ởtrên sân cỏ to như vậy trải qua cũng còn hơn ngồi ở trước bàn cờ tựa như một thần tiên dời tới dời lui quân cờ.
Trác Nhất Phong chỉ tiếcrèn sắt không thành thép, ngứa tay khó nhịn, rất nhiều ngày đành phải tự bản thân đánh cờ một mình, Dập Dập xuất hiện, hiển nhiên làm cho cuộcsống lúc tuổi già của ông trở nên muôn màu muôn vẻ hẳn lên, dưới ánh mắt muốn giết người của Cục Cưng cùng Trác Văn Dương, Dập Dập ăn xong bữatối, mặc kệ bên ngoài nước mưa tí tách rơi xuống, vẫn như cũ ở lại nhàhọ Trác cùng Trác Nhất Phong bắt đầu chơi cờ vây.
”Ông nhườngcháu mười lăm quân, khỏi mắc công người khác nói ông già mà không biếtnhường trẻ con.” Trác Nhất Phong cho mình là lớn thản nhiên phẩy nhẹchiếc quạt xếp, mặc dù không biết bản lĩnh đánh cờ của Dập Dập tốt đếnđâu, nhưng mà trừ mình và Ba Nã Ba ra thì nếu bên ngoài còn có nhiềungười cùng mình đánh cờ, cũng là một việc khiến cho ông cảm thấy cực kìvui vẻ, đương nhiên cũng chưa từng quên số tuổi của Dập Dập, tự nguyệnnhường cho mười lăm nước.
Tay Dập Dập cầm quân đen, bàn tay nhỏbé ở trên cao suy nghĩ hai lần, mặt lộ vẻ khó xử, “Ông Trác, Dập Dậpcũng chỉ là cùng ông chơi vài ván, người liền nhường cho Dập Dập mườilăm quân, có lẽ Dập Dập cũng không thắng được người.”
”Không sao! Không sao.” Nụ cười của Trác Nhất Phong càng thêm rạng rỡ, “Ông chínhlà thích loại người khiêm tốn mạnh mẽ như cháu, nếu không thì sao ôngTrác lại nhường cho cháu, không sao đâu, đánh cờ thôi, trò chơi cũng chỉ là thú vui, thắng thua không quan trọng.” Xem ra Trác Nhất Phong cònchưa đánh cờ thì đã đắc ý dào dạt như thế.
”Chị khuyên em tốtnhất vẫn là nhanh nhanh buông tha được rồi, đừng nói ông ngoại nhườngcho em mười lăm quân cờ, cho dù nhường em nửa khay thì em cũng khôngthắng được.” Cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội ngược Dập Dập, CụcCưng vòng hai tay trước ngực, nhướng cao hai hàng lông mày, cười nhạonhìn cậu, trong lòng cũng nghĩ thầm, xem cuối cùng Dập Dập sẽ mất mặtnhư thế nào.
Dập Dập vẫn suy nghĩ như cũ còn trong tay thì cầmquân cờ đen, trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó xử, Trác Nhất Phong cười cànglớn, cuối cùng cũng có người có thể cùng ông đánh cờ, dù đối thủ có mạnh hay yếu, đối với ông cũng như nhau cả, nghe Cục Cưng nói như vậy, trong lòng là dương dương tự đắc, ngoài mặt lại là gương mặt căng thẳng, thihành chính sách giáo dục chiều chuộng, “Cục Cưng, xem đánh cờ không nóimới là quân tử, cờ còn chưa có hạ đâu, đừng nói mạnh miệng.”
”A...” Rõ ràng người vui vẻ nhất là ông a! Ông ngoại! Cục Cưng trong lòng lẩmbẩm một câu, trên mặt lại là vẻ ngoan ngoãn nghe lời chỉ dạy, “Con biếtrõ rồi thưa ông ngoại, tên Dập Dập kia mau hạ cờ đi, chỉ cần đi vài nước liền có thể về nhà được rồi, đã trễ thế này, bên ngoài vẫn còn mưa, nếu không quay về, bác gái sẽ lo lắng.”
Nói ra những lời thân mậtnày, sắc mặt Cục Cưng liền tối sầm lại, ai bảo tên Dập Dập chết khôngđược tử tế này bày biện trên bàn trà một bàn cờ nhất định muốn cùng ôngngoại đánh hết ván mới về nhà? Thứ cờ vây này, Cục Cưng không hiểu lắm,nhưng kỹ thuật của Trác Nhất Phong cũng không phải là khả năng như ôngcụ bên đường, Dập Dập muốn đánh bại ông, còn sớm vô cùng, vừa nghĩ tớiDập Dập bị Trác Nhất Phong đánh tè ra quần, một bộ dạng như chó nhà cótang ra khỏi nhà họ Trác, tâm tình của bé liền cực kỳ tốt.
”Cha,cố gắng lên.” Ngày thường mỗi khi Trác Nhất Phong đánh cờ thì Trác VănDương đều là người bỏ chạy xa nhất, đây là lần đầu tiên anh đứng ở phía sau lưng Trác Nhất Phong thân thiết mát xa bả vai cho ông, “Thắng nóvài ván!”
Tốt nhất là ức hiếp thằng nhóc kia đến mức phát khóc!Trác Văn Dương hung dữ ở trong lòng bổ sung một câu, nghĩ đến đứa nhỏnày cùng năm đó khi Vinh Ninh vứt bỏ An Bảo Bối có quan hệ, anh hận đếnmức hai hàm răng đều ngứa, thật muốn cắn tên nhóc này một cái, quantrọng nhất là đứa nhỏ này, thật sự là không đáng yêu một chút nào, hànhhạ Cục Cưng của anh đến không ra hình dạng, hiện tại không hảo hảo dạydỗ nó một phen, như thế sẽ không có lỗi với Cục Cưng? Không phụ lòng của An Bảo Bối?
Nghĩ đến đây, cũng mặc kệ rốt cuộc cờ vây là lãomấy ông già chỉ chơi cho vui hay không, chính mình xem có hiểu haykhông, cứ nhất định vì Trác Nhất Phong mà hò hét cổ động...
Bênkia bóng dáng một lớn một nhỏ cùng với trong lòng suy nghĩ tà ác đều bịDập Dập bỏ qua, bé vẫn như cũ bất động, suy nghĩ nhìn bàn cờ, trong lời nói của Cục Cưng tràn đầy ý châm chọc, “Dập Dập a, nếu còn không đánhcờ, lập tức sẽ nửa đêm.”
Tên ngu ngốc này, đều đã nhường cho hắnmười lăm quân cờ mà rốt cuộc còn không biết phải đánh như thế nào, suynghĩ lâu như vậy làm cái gì? Nếu đã không được, thì sớm một chút nhậnthua cuốn xéo đi được rồi, ở chỗ này lãng phí thời gian làm cái gì?
Trên tay Dập Dập cầm quân cờ đen rồi đặt ở trên môi, dừng lại nửa ngày, trên môi không có lấy một nụ cười.
Bé sẽ không hạ, cũng không dám hạ?
Buồn cười!
Cái này ở trong mắt người khác nhìn thì thấy trông giống như trò chơi tuổigià của mấy ông lão, thật ra bé đã sớm chơi thành thạo.
Sở dĩ bédo dự, không phải là không biết phải đánh như thế nào để không khiến cho chính mình bị thua thê thảm, mà là như thế nào mới có thể không làm cho Trác Nhất Phong bị thua thê thảm!
Dù sao, kính già yêu trẻ chính là phẩm chất tốt nhất của truyền thống Trung Hoa không phải sao?
Ý cười trên môi Dập Dập ngưng lại, chỉ trong một chớp mắt, thật sự dễdàng làm cho người khác nhìn không thấu, thấy không rõ ràng, Dập Dập cố ý cảm thấy phiền toái gãi gãi đầu, cuối cùng đem mười lăm quân cờ mà Trác Nhất Phong nhường cho hạ xuống toàn bộ.
Lối đánh cờ rất đơngiản, lại cất dấu cạm bẫy không ai nhìn thấy, bên quân trắng chưa hạ,quân đen không có thừa thắng xông lên, đợi đến khi sau nhiều lần hạ cờmới có thể nhìn thấy huyền cơ trong đó.
Dập Dập vừa mới hạ hết,nụ cười trên mặt Trác Nhất Phong liền trở nên nghiêm trọng hơn, nhìnthấy vẻ mặt này của Trác Nhất Phong, Cục Cưng cùng Trác Văn Dương mộtlòng chắc chắc Dập Dập nhất định sẽ thua, quản gia Ba Nã Ba nhìn TrácNhất Phong rồi lại nhìn Dập Dập một chút, cảm giác có chổ nào đó khôngthích hợp, nhưng đến cùng là không thích hợp ở đâu, thế nhưng ông lạikhông biết rõ ràng.
Kết cục Trác Nhất Phong quá khinh địch, dùcho đánh cờ với tốc độ cực nhanh, khoảng mười lăm phút sau, trên cơ bảnđại cục đã đã định, Dập Dập lúc trước bày ra cạm bẫy cuối cùng cũngphát huy tác dụng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây đại khái là là ý này, tại lúc này làm cho Trác Nhất Phong do dự, Dập Dập tăng nhanhtốc độ đánh cờ, Trác Nhất Phong lại nâng quân trắng trầm mặc rất lâu,rốt cuộc cần phải đối mặt như thế nào, Trác Nhất Phong rõ ràng đang khókhăn quyết định.
Cho dù xem không hiểu ván cờ này lộn xộn này,nhưng khi thấy phản ứng của Trác Nhất Phong, hai người mới vừa rồi còncười so với hoa còn tươi hơn lập tức giống như trái cà héo.
Kỳquái... Rõ ràng vừa mới bắt đầu là Trác Nhất Phong chiếm thượng phong,rốt cuộc là từ khi nào thì Dập Dập bắt đầu lộ ra khả năng có thể thắng?
Trác Văn Dương cùng Cục Cưng cùng lúc vuốt cằm, cau mày nhìn về phía DậpDập, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó chínhlà Dập Dập rõ ràng là cao thủ cờ vây, ngay từ đầu mười lăm quân kia sởdĩ hạ chậm như vậy, kì thực là đang nghĩ cách tạo ra cạm bẫy, làm choTrác Nhất Phong lơ là không cảnh giác.
Tên tiểu quỷ này... Quảnhiên không giống người bình thường, ngay cả Trác Văn Dương cùng CụcCưng là hai Hỗn Thế Ma Vương(nôm na là hai kẻ gian chuyên đi hãm hại,chọc phá mọi người) đều cảm thấy bốn chữ kia nên gắn với Dập Dập mớichính xác.
Trác Nhất Phong cầm lấy quân cờ trắng, cuối cùng bấtđắc dĩ lắc đầu, “Ông thua rồi.” Quả nhiên là vì coi Dập Dập chỉ là mộtđứa nhóc, hoàn toàn không coi bé là đối thủ chân chính, khiến cho béthừa cơ sắp đặt cạm bẫy, haizz, lại nghĩ đến ông cũng đã một đống tuổi,lại lại còn có thể thua một tên nhóc con.
”Đó là do ông Trác nhường đấy chứ.” Dập Dập mỉm cười, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên bàn cờ nhỏ, “Con thắng con rể.”
Chậc... Con rể...
Trác Nhất Phong vì ảo não, thu dọn khay cờ nói, “Tiếp tục chơi, lần này ôngsẽ không nhường cho Dập Dập nữa, sẽ nghiêm túc chơi với cháu một phen!”
”Dạ được...” Dập Dập cười càng vui vẻ hơn, “Có thể cùng ông Trác đánh cờthật sự là một trong những chuyện trên thế giới này có thể cho người tacảm thấy vui vẻ.” Kì thực ở trong lòng Dập Dập không ngừng kêu khổ, từtrước đến nay bé đều thích trước tiên để cho đối thủ ăn ngon ngọt, khibé thấy đại cục đã định, chính mình vượt lên dẫn đầu cách xa đối thủ sau đó mới hạ thủ làm cho hắn chết vô cùng thê thảm, cho đối thủ ngã từtrên thiên đàng xuống địa ngục, không có loại thủ đoạn nào làm cho mìnhcảm thấy sảng khoái như cái này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặtTrác Nhất Phong, ra tay không thể tàn nhẫn, chỉ có thể khéo đưa đẩy xửlý.
Ai, chuyện làm cho bé cảm thấy đau khổ nhất là lãng phí tế bào não như bây giờ.
Lại sắp xếp một bàn, cho dù xem không hiểu ván cờ nhưng Trác Văn Dương cùng Cục Cưng cũng cảm thấy đau đầu như Trác Nhất Phong, căng thẳng thầnkinh, hàm răng cũng như nhau cắn chặt, đây đã không còn tính là TrácNhất Phong một mình chiến đấu, hiện tại đã thành cuộc chiến danh dự củaba người nhà họ Trác.
Đứa nhóc Dập Dập này, không nghĩ tới nó cóthể đánh cờ lại tốt như vậy, vừa biết vẽ tranh, còn có đùa giỡn tâm kế,bây giờ còn biết đánh cờ, thật không biết đến cùng có thứ gì là nó không biết, khó trách, đừng nói Vinh Ninh, ngay cả Cảnh Thất, Ngôn Thần, cũng khen ngợi nó là thiên tài.
Thiên tài? Bản thân yêu người này cũng chính vì vậy, Cục Cưng vung nắm tay buồn bực nói, “Ông ngoại cố gắng lên!”
Trên phương diện đánh cờ thì câu nói cố gắng lên vốn là quấy nhiễu ngườikhác, Trác Nhất Phong bị lời nói của Cục Cưnglàm dao động nên ngón tayrun, không cẩn thận lại hạ sai quân cờ, căn bản không cần Dập Dập ra tay thì đây cũng là tự tìm đường chết, Dập Dập nhíu mày, không biết có nênnói cho Trác Nhất Phong một tiếng rằng ông có thể đi lại?
Quênđi, người đã lớn như vậy, lần đầu coi như là vì nhường cho mười lăm quân cờ mà thua trận, ván thứ hai: nhưng là đối phương có năng lực thật sự,lại hạ sai nước cờ, cũng chỉ có thể nói là bé tính toán không tốt, nếulà bé thì sẽ coi như không chuyện gì mà nói với Trác Nhất Phong rằngviệc này không tính, nhưng sẽ thêm đả kích lòng tự trọng của người ta mà thôi, Dập Dập im lặng không nói, âm thầm quan sát phản ứng của TrácNhất Phong, Trác Nhất Phong đếm quân, lại là kém con rể!
Khóe miệng giật giật, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Đánh bạc có thể nghiện, đánh cờ cũng giống như thế, Trác Nhất Phong thua hai ván cờ không hề gì, lại buộc Dập Dập cùng mình đánh cờ, đối với con rểkia khăng khăng một mực, về sau, Trác Văn Dương cùng Cục Cưng đã khôngdám nhìn vào, thấy Trác Nhất Phong bị tiểu quỷ Dập Dập ngược vô cùngthảm, thật sự là cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Dập Dập nhíu lông mày, không nghĩ tới Trác Nhất Phong trình độ chịu ngược so với Giản ChínhHải còn giỏi hơn, chưa kịp trở về, lại bị Trác Nhất Phong kéo xuốngđánh cờ lần thứ N, bé khốn đốn mắt to chớp chớp, trong hốc mắt chứa đầyvẻ mệt mỏi cùng nước mắt.
Nếu không phải là Tô Nhất Dạ gọi điệnthoại thúc giục, Trác Nhất Phong thật sự không muốn để cho Dập Dập đi,cứ muốn chịu ngược, quan trọng là khó có dịp gặp được đối thủ vừa ý,Trác Nhất Phong vốn là thích Dập Dập, hiện tại lại có thêm một phần sùng bái, trước khi Dập Dập rời đi vẫn kéo tay của bé không chịu buông, CụcCưng đứng ở bên cạnh nhìn, miệng bĩu lên thật cao, tình cảnh kia cứ nhưTrác Nhất Phong chính là ông ngoại Dập Dập vậy, còn lại cô cùng Trác Văn Dương là nhặt ở ngoài đường, tâm tình quả thực khó chịu.
Dập Dập nhẹ nhàng lễ phép nói tạm biệt với Trác Nhất Phong, “Ông Trác, hôm nayđược ông chiêu đãi, cháu rất vui, có cơ hội cháu sẽ lại đến.”
”Được được được, khi nào đến lại đánh vài ván cờ với ông.”
Sau khi đánh nhiều ván cờ như vậy, không ngờ lại có cơ hội tìm được đườngsống trong cõi chết, Dập Dập cố ý vì sở thích của Trác Nhất Phong màchuẩn bị.
Trên mặt Dập Dập là vẻ tươi cười ôn hòa, “Được, dù saosố di động của Dập Dập không phải ông Trác đã biết sao? Nếu ông Trácmuốn thì có thể gọi điện thoại.”
”Được!”
Dập Dập cố ý nhìn sang Cục Cưng, Cục Cưng bây giờ còn đang cáu kỉnh, bé vuốt nhẹ đôi môinhìn cô, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô càng cảm thấy vui mừng, muốn thấy bé bị chê cười, lại không tìm hiểu một chút rốt cuộc là bé am hiểu những gì, không biết cái gì, như vậy sao có thể khiến bé mất mặt.
”Cục Cưng đi tiễn bạn trai của con đi.” Trác Nhất Phong đẩy người Cục Cưng,Cục Cưng giơ cây dù, rất khó chịu, vốn là muốn xem Dập Dập bị chê cười, ai biết thế nhưng đột nhiên lại thành như vậy, thật là nhàm chán, ônthần Dập Dập cuối cùng cũng đi, cô khua chiêng gõ trống, đốt pháo cònkhông kịp, huống gì còn muốn cùng tên nhóc đó tạm biệt? Như thế nào trởthành bạn trai, vốn chính là kế tạm thời, hiện tại cái này gọi là gìđây?
”Con biết rồi.” Cục Cưng rầu rĩ nói một tiếng rồi bước đến, cùng Dập Dập mặt đối mặt, nghiêm mặt kề sát, nhìn bóng lưng giống nhưlà lưu luyến không rời, trên thực tế Cục Cưng đang cắn răng nghiến lợithấp giọng cảnh cáo Dập Dập, “Tôi mới không tin trên thế giới này thậtsự có cái gì gọi là thiên tài, chỉ là có người từ nhỏ liền am hiểu cáigì, không am hiểu cái gì mà thôi, đừng nghĩ cho rằng chuyện hôm nay liền như vậy là xong, một ngày nào đó, tôi sẽ hảo hảo giáo dục anh, cái gìgọi là thủ đoạn đối nhân xử thế.”
Cô nói rất kiêu ngạo, Dập Dậpche miệng cười ngớ ngẩn một tiếng nói, “Tôi cho tới bây giờ đều chưatừng nghĩ qua rằng sẽ đối địch với cậu, tiểu nha đầu, muốn đấu cùng tôicậu còn vô cùng non nớt đấy.”
Không đếm xỉa đến bộ dạng tức giậncủa Cục Cưng, Dập Dập nheo mắt mỉm cười nói, “Như vậy tôi về trước đây,hôm khác gặp lại, cô bạn gái nhỏ.”
“Bạn gái nhỏ” mấy chữ này bịDập Dập vô cùng nhấn mạnh, hướng về phía cô vẫy tay, ngồi vào trong xe, ô tô chậm rãi tiến về phía trước, Dập Dập ngồi ở trên ghế sau khẽ nghiêng đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.