Chương trước
Chương sau
“Không phải con nói cục cưng đi Australia tham gia cái cuộc thi lung tung kiasao? Như vậy đứa bé mà ta nhìn thấy ở trong phòng ăn kia rốt cuộc là ai! Tên nhóc thúi, lá gan thật sự lớn đó, ngay cả cha ruột cũng dám gạt!?”
“Con… Con nào có…” Trác Văn Dương khóc không ra nước mắt, lúc này thật sự là giống với hình dung của cục cưng, anh muốn khóc.
“Vẫn còn ở đây mà miệng lưỡi ngọt ngào với cha! Con chờ đó cho cha, ngay bây giờ cha sẽ đến công ty tìm con, chà cái lớp da đã nhiều năm qua chakhông đánh của con thật tốt, con dám chạy thử xem, cho dù có đào bathước đất ở toàn bộ thành phố A lên, cha cũng phải bắt con ra, giết chết con! Con chờ đó cho cha, bây giờ cha đi qua, không được phép chạy!”
Trác Nhất Phong tức giận cúp điện thoại, khuôn mặt Trác Văn Dương cười khổđối diện với điện thoại, anh cũng đã ngoài hai mươi, vậy mà Trác NhấtPhong vẫn còn muốn đánh anh?
Làm ơn, chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới anh được không!?
Rốt cuộc Trác Văn Dương không ngồi yên được nữa mà đứng lên, chỉ hy vọngđứa nhóc cục cưng kia thật sự làm giống như mình nói, mau chóng xuấthiện, đừng chơi cái trò chơi tìm cha gì, bằng không xui xẻo chính là anh đó!
Bên này Trác Văn Dương đi qua đi lại ở trong phòng làm việc, cục cưng ủ rũ cúp điện thoại.
Rõ ràng đã nói với Vinh Ninh là còn chơi chưa đủ, vậy mà hiện tại lại phải về nhà, chỉ nghĩ tới đã làm cho bé khó chịu, nhưng không thể làm chocậu nhỏ thêm phiền phức, thật là, đều do Ngôn Thần bọn họ!
Khôngcó việc gì lại chạy đến nhà ông bà nội bé tìm bé làm gì? Làm hại békhông chỉ chịu đả kích lớn khi nhìn thấy An Bào Bối đi xem mắt, mà cònbị ông ngoại bắt tại trận!
“Hiểu chưa? Bởi vì một mình em, làmhại bao nhiêu người phải gặp xui xẻo cùng em đấy?” Dập Dập vẫn cườilạnh như trước nhìn cục cưng không được tự nhiên, cục cưng cũng dứtkhoát ném điện thoại lên người cậu, Dập Dập dùng tay tiếp, vốn không bịđánh tới, cười hì hì cầm điện thoại, dương dương đắc ý vô cùng đáng đánh đòn, “Sao vậy? Không đánh được sao?”
“Anh…” Làm sao bé lại cảm thấy tên Dập Dập này…. Đáng hận đến mức muốn cắn anh ta?
“Nói không lại anh, muốn dùng bạo lực để chế phục? Cũng không biết rốt cuộcem di truyền được gen gì, chậc chậc…” Dập Dập tỏ vẻ đáng tiếc lắcđầu,”Thật đáng thương, An Bảo Bối cùng chú Vinh Ninh thật đủ đángthương, thậm chí có một đứa con gái như vậy, xem ra, cục cưng à, đời này sẽ không ai thèm lấy em, chỉ có thể ở nhà làm gái lỡ thì, bởi vì khôngcó ai muốn em?”
“Ai nói em không có ai thèm lấy? Là ai làm hại em như vậy? Giản Sách, có phải anh cần ăn đòn hay không?!” Cục cưng cầmlấy tất cả những gì có thể đánh người được trên ghế salon, ném hết vềphía người Dập Dập, Dập Dập vừa cười, vừa trái ngăn phải cản, bộ dángcười rộ lên lại làm cho trong đầu cục cưng bốc lên một ngọn lửa lớn.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới anh? Nếu không phải em muốn xem rốt cuộc AnBảo Bối bọn họ muốn nói gì, làm sao lại bị ông ngoại em phát hiện? Xemra em không chỉ là một cô gái bạo lực, mà còn là một người thích đổ sailầm của mình lên đầu người khác, là kẻ nhát gan không dám tự mình gánhvác!”
“Giản Sách!” Cục cưng rít gào kêu tên cậu, không nhịn được, thật sự là bé không nhịn được loại người cặn bã như tên Dập Dập này, rõ ràng biết bé đang rất giận, vậy mà còn dám trêu chọc bé, bé….bé…
Bé không chơi cùng cậu!
“Tên nhóc thúi, đừng giả bộ làm thánh nhân ở đây, có phải anh thật sự cho là em không dám làm gì anh hay không?” Cục cưng nói, không hề dùng bất cứcái gì ném lên người Dập Dập nữa, dứt khoát lựa chọn bổ nhào về phíangười Dập Dập.
Tên khốn kiếp này, bé muốn dùng cân nặng của bé đè chết cậu.
“Em không để yên cho anh!” Cục cưng giận dữ hô, nằm sấp trên người Dập Dập, không ngừng giương nanh múa vuốt đối mặt với cậu.
“Nhìn đi nhìn đi, có phải bây giờ lại tiến hóa thành người đàn bà chanh chuahay không? Nói không lại anh liền dùng vũ lực, quá đáng xấu hổ đó? Cụccưng?” Tuy là nói vậy, nhưng trên mặt Dập Dập vẫn tràn đầy vẻ tươi cười, vừa cười vừa tiêu diệt cánh tay cục cưng đánh trên người cậu, cô bé này thật sự là cần ăn đòn, chỉ thiếu nước dạy dỗ nữa thôi.
“Anh mớilà người đàn bà chanh chua, cả nhà anh đều là người đàn bà chanh chua!Anh đi chết đi!” Cục cưng đã nắm cánh tay của cậu ta, giống như pháttiết há to miệng cắn lên.
“A…” Dập Dập đau kêu ra tiếng, lắc lắctay, muốn buông cục cưng, cục cưng vừa cắn vừa cười, hai mắt nhìn chằmchằm khuôn mặt vặn vẹo kia của Dập Dập.
Cậu ta làm cho bé tức giận, như vậy bé liền cắn chết cậu ta!
Một cái cắn này thật sự dùng hơi sức, Dập Dập cảm thấy thịt trên cánh tay cũng sắp bị cục cưng cắn xuống.
Cô bé con này… Cô bé con này… Thật là, thật sự là.. Thật sự là không đángyêu một chút nào! Cậu thấy hình như bé cầm tinh con chó thì phải?
“Nhả ra! Rất đau đó, cô bé ngu ngốc nhà em!” Dập Dập cảm thấy mình sắp bị bệnh suyễn rồi, cô bé này thật sự là…
Dập Dập càng la to, cục cưng lại càng cắn cánh tay cậu không buông.
Ai bảo cậu ta bắt nạt bé? Ai bảo cậu ta nói xấu chỉ số thông minh của bé?Bé muốn cắn chết cậu ta, xem lần sau cậu ta còn dám xuất hiện ở trướcmặt bé kích thích bé hay không?
Chỉ cần còn một hơi sống sót, bé sẽ không nhả ra, kiên quyết không nhả ra.
“Em…” Dập Dập đau chết đi sống lại, xem ra cục cưng không phát tiết hết, bé cũng sẽ không nhả ra.
“Em cho rằng em có thể cắn anh sao?” Không phải cậu không chấp nhặt cùngcục cưng, mẹ cậu từng nói với cậu, tính tình đùa giỡn của con gái là bẩm sinh, bình thường nhẫn nhịn một chút thì không sao, nhưng thời điểm mấu chốt cũng không thể như vậy, còn từng dạy cậu một chút, nếu như bị bắtnạt, làm người thì nên ăn miếng trả miếng!
Bé dám cắn cậu không nhả, cũng đừng trách cậu không hiểu cái gì gọi là phong độ thân sĩ.
“Em không nhả?”
“Ưm ưm ưm…” Cục cưng vẫn cắn như cũ, ưm ưm vài câu, trên mặt mang ý cườigian, dựa vào đâu mà muốn bé nhả ra thì bé phải nhả ra? Làm người không thể không có cá tính như vậy, hơn nữa Dập Dập cùng bé không có quan hệthực chất gì.
“Được…” Dập Dập nhịn đau, kêu rên vài tiếng, nếucục cưng cần ăn đòn như vậy, cũng đừng trách cậu không khách khí, cậu đã cảnh cáo bé nhiều lần rồi.
“Em cho rằng em gặp người liền cắnđúng hay không?” Khuôn mặt Dập Dập vặn vẹo, biến đen có chút khủng bố,cho dù ánh mắt cậu dọa người như thế nào, cục cưng lại vẫn cắn cậu không nhả ra như cũ, cuối cùng Dập Dập nắm cánh tay khác của bé cắn lên.
Dường như khó có thể tin nổi, hai mắt cục cưng trừng vô cùng lớn, tên Dập Dập này… Cậu ta cũng dám cắn bé? Tên cặn bã này chắc chắn không hề biết cái gì gọi là thân sĩ!
Đôi bên cắn lẫn nhau, cục cưng đau nhói, lạicàng cắn mạnh hơn. Toàn thân Dập Dập cũng toát ra mồ hôi lạnh, con nhócnày, vậy mà cậu còn suy nghĩ vì bé, lúc cắn bé cố ý giảm bớt hơi sức,thế mà bé…
“Hừ hừ…” Cục cưng cắn thịt cậu, nhưng cũng không quên cười rên một tiếng để kích thích cậu, thuận tiện đạp cậu mấy cái.
Con nhóc này…
Hai nguời ngồi trên ghế sa lon đọ sức với nhau, chỗ lớn hơn nữa cũng khôngđủ để cho hai người hành hạ như thế, qua lại vài lần, hai người đều rơixuống đất, rốt cuộc hai bên cũng kết thúc cuộc chiến cắn người.
“A, con nhóc nhà em!” Dập Dập ngồi ở trên người của bé, nhìn cánh tay bịcục cưng cắn của mình, chuyện đã không chỉ là xuất hiện mấy dấu răng đơn giản như vậy, trên dấu răng đã bắt đầu chảy máu, chỗ bị cắn đều có máu ứ đọng, vô cùng rõ ràng ở trên cánh tay trắng nhỏ, xem ra sẽ để lại không ít vết sẹo.
“Đáng giận, không biết đi làm phẫu thuật có thể loại bỏ các vết sẹo này hay không, con nhóc thúi, nhìn chết em!”
“Haha….” Tuy rằng lực lượng hai bên là ngang nhau, hiện tại người cũng bị DậpDập ngồi lên, nhưng vẫn không thể thay đổi được tâm tình tốt của mình,cục cưng chỉ vào cậu ta cười ha ha,”Đáng đời! Anh sẽ phải đi cùng cácvết sẹo này cả đời! Ha ha…”
Dập Dập nhìn bé vài giây, tuy rằngnghe lời nói của cục cưng hết sức khiến cho người ta tức giận, nhưngnhìn dáng vẻ bây giờ của cục cưng, cậu lại không thể nào tức giận nổi,cậu cong môi cười với bé, “Em chắc trận này là em thắng?”
Nét tươi cười của cục cưng lập tức đọng lại trên mặt, rốt cuộc lời kia của Dập Dập có ý gì.
“Anh nói cái gì?” Vừa rồi không có phát hiện, hiện tại vừa mới nói, bỗngnhiên cục cưng cảm thấy giọng của mình có chút kỳ quái, không, so vớigiọng nói có chút kì quái, không bằng nói là không biết làm sao bé lạicảm thấy miệng mình cực kỳ vắng vẻ, còn có thể hút gió? Đọc chữ cũngkhông được rõ ràng.
”Ha ha...” Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đôngba mươi năm Hà Tây, rốt cuộc cục cưng cũng hiểu rõ ý tứ của những lờinày, chính mình vừa mới cười nhạo Dập Dập, bây giờ có làm sao cũng không thể cười ra tiếng, Dập Dập chỉ về phía miệng bé, cười ngửa tới ngửalui, “Nhìn răng của của em xem, ha ha! Đến lúc thay răng sao? Khó tráchmới cắn người một chút đã không còn răng cửa, đáng đời đáng đời, nhìn em còn dám tiếp tục muốn làm gì thì làm hay không.”
Bỗng nhiên sắcmặt cục cưng biến thành màu đen sậm, ngậm miệng dùng đầu lưỡi liếm liếmnơi răng cửa trống rỗng, a… Răng cửa của bé rớt?!
Cục cưng vẫncòn đang hóa đá, Dập Dập nhìn xuống mặt đất, quả nhiên thấy được hai cái răng nanh của cục cưng rơi xuống ở chân sô pha, lúc này cậu lại càngcười to hơn, nhặt răng cửa của cục cưng rơi trên mặt đất, quơ quơ ởtrước mặt bé, “Thoạt nhìn có vẻ là một tiêu bản rất tốt, xem này, trênđó vẫn còn ít thịt có dính máu đấy.”
Dập Dập che miệng cười trộm, cục cưng nhìn cậu cầm răng của mình trong tay, miệng không nhịn được mà nghẹn, quá mất mặt rồi, vậy mà lại để cho Dập Dập nhìn thấy bộ dáng bithảm này của mình, tên khốn kiếp kia, còn cầm lấy răng của bé cười to,thời gian dài khiến cục cưng không chịu nổi sự trêu cợt của Dập Dập,cuối cùng dường như phát tiết khóc lớn lên.
”Oa - - răng của em!”
Dập Dập ngừng cười, nhìn khuôn mặt cục cưng khóc, cuối cùng lại không cườiđược ra tiếng. Cậu không muốn làm bé khóc, chỉ là hơi trêu con quỷ nhỏkiêu ngạo tận trời này một chút thôi, bé… làm sao bé lại đột nhiên khócchứ?
“Này, em khóc cái gì, không phải chỉ rụng hai cái răng thôisao? Hiện tại chúng ta còn nhỏ, rụng răng đó cũng là chuyện bìnhthường.”
Cục cưng ngừng khóc một giây, lại oa oa khóc lớn lên,“Giản Sách, tên khốn kiếp! Em lớn như vậy chưa từng thấy qua người nàokhốn kiếp như anh, anh khi dễ em! Ô… ô..”
“Này này này, em đừngcó khóc chứ!” Dập Dập có chút hoảng, cậu sợ nhất là con gái khóc, nhấtlà đứa bé luôn luôn giả bộ giống người lớn như cục cưng, bây giờ lạikhóc trước mặt cậu, rõ ràng cậu có bắt nạt bé nhiều đâu chứ. Đã sớm nóivới bé, chỉ là đùa với bé mà thôi.
“Đừng khóc, em xem!” Dập Dậpđể cho cục cưng nhìn vết thương mà bé cắn của mình, “Em cắn anh còn áchơn, còn chảy cả máu, không phải anh cũng không khóc sao? Em đừng khócnữa, chúng ta không phải đã trả hết nợ cho nhau rồi sao?”
“Oa…”Cục cưng càng khóc lớn hơn, ném đệm lưng sô pha rớt dưới đất về phíacậu, “Anh còn không biết xấu hổ nói! Anh cũng cắn em!”
Vừa rồiDập Dập còn dễ dàng né tránh “vũ khí” của cục cưng, nhưng lần này đốimặt với tập kích của cục cưng lại hoàn toàn chấp nhận, không có tránhné, lúc này trên đầu của cậu hơi đau, xoa xoa đầu, cậu nhìn cục cưng cho cậu xem vết thương do bị cậu cắn của mình.
Thật là….. Rõ ràngcậu bị cục cưng cắn mới nghiêm trọng, vừa tụ máu vừa chảy máu, so sánhvới cục cưng, bé cũng đủ hạnh phúc, vết thương cơ bản không nghiêmtrọng, cũng không lưu lại sẹo giống như cậu.
“Ô ô… Cục cưng như vậy đi ra ngoài gặp người như thế nào! Răng nanh không có, tay cũng có máu ứ đọng! Ô ô…”
Lúc cục cưng nói chuyện, bộ phận răng cửa trống rỗng, lại thổi gió ra ngoài như thế, hơn nữa hiện tại mặt bé còn đang khóc, thật sự là vô củng buồn cười, khuôn mặt Dập Dập vặn vẹo kì cục, chỉ là lần này nén cười, ngườinày thật sự là… làm sao lại thú vị như vậy?
“Anh còn cười? Còncười!?” Cục cưng cầm lấy một cái đệm lưng sô pha khác đánh trên ngườiDập Dập, tuy rẳng không phải rất đau, nhưng vẫn có chút cảm giác. Vì làm cho cục cưng nguôi giận, cậu cũng chỉ có thể đối diện nhận tấn công của bé, không thể tránh né.
“Tránh ra! Đừng có ngồi trên người em! Tên khốn kiếp nhà anh!”
Dập Dập không được tự nhiên bò xuống khỏi người cục cưng, cục cưng lại vẫn dùng đệm lưng đánh người cậu như cũ.
“Anh khốn kiếp! Khốn kiếp! Lại dám đánh nữ sinh!”
Cậu oan uổng đó, cậu đã đánh nữ sinh ở đâu chứ? Hơn nữa là cục cưng? Rõràng là bé cắn người trước, kêu bé nhả ra thì không nhả, cậu mới có thểcắn bé, ai biết răng cửa bé lại rớt, cái này mắc mớ gì tới cậu?
Dập Dập đã bị cục cưng đánh tới góc tường, từ đầu đến cuối trong cổ họng không phát ra một tiếng.
”Đủ rồi chứ? Anh đã bị em đánh thành như vậy, thù gì cũng đều biến mất, nên dừng tay đi?”
Phái nữ thật là phiền toái, ngay cả đứa bé nhỏ tuổi như cục cưng cũng biếtxấu với đẹp, răng của bé rớt, cả dấu răng cắn cũng trách cậu, cậu thậtsự là có đủ oan uổng.
”Không dừng đó!” Cục cưng tiếp tục đánhcậu, ai bảo cậu ta bắt nạt bé, cho dù chỉ là một đứa bé, nhưng nếu đã là phái nam, thì cũng nên biết cái gì gọi là phong độ thân sĩ, ai bảotrong khoảng thời gian này lúc nào cậu ta cũng bắt nạt bé? Lần này thậtvất vả mới bắt được cơ hội, bé sẽ không buông tha cậu ta dễ dàng nhưvậy! Nhất định phải đánh cậu ta cho đến khi chính mình xả hết giận mớibằng lòng bỏ qua!
Dập Dập dựa vào vách tường, vẫn thừa nhận sự phản kích của cục cưng như cũ.
Được rồi được rồi, cậu là đàn ông cũng không chấp nhặt cùng phái nữ, nếu đánh cậu có thể hả giận, vậy không dừng đánh cũng được.
Dáng vẻ không phản kháng, ngoan ngoãn tiếp nhận bé công kích của Dập Dậpchơi thật vui, làm sao đây? Thằng nhóc thúi, rốt cuộc cũng biết kết cụcđắc tội con gái? Mấy cái bé đánh kia đều là nhẹ đấy, không có dùng nhiều sức lực.
Cũng không biết là vì phát tiết hết tức giận trong lòng hay là nhìn dáng vẻ Dập Dập cam tâm bị đánh cực kỳ thú vị, vậy mà cụccưng đánh đến nở nụ cười.
Vừa rồi Dập Dập còn cảm thấy có chútkhông kiên nhẫn, lúc nhìn nụ cười thiếu răng cửa kia của cục cưng, có lẽ là đồng cảm đi? Vậy mà cũng cười theo bé.
Hai nguời bèn nhìnnhau cười, chút ít không vui vừa phát sinh kia dường như đã biến mất như vậy, nhìn chăm chú vào dáng vẻ tươi cười của đối phương, rốt cuộc cụccưng không cười nổi nữa trừng mắt liếc cậu ta một cái.
”Cười cái gì?”
”Anh không cười chẳng lẽ muốn anh phải khóc? Anh cũng không phải là em,chẳng qua là rớt hai cái răng cửa mà thôi, vậy mà cũng khóc, xấu hổ xấuhổ xấu hổ.” Dập Dập dùng ngón tay cạo nhẹ gương mặt của mình, mặt cụccưng vừa rồi vẫn còn cười, lập tức lại trở nên âm trầm, sợ bé lại khóc,Dập Dập đành phải hắng giọng một cái, xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thật vất vả cô nhóc kia mới ngừng khóc, cậu vẫn nên an phận một chút mớiđược, không nên làm cho bé khóc nữa, đến lúc đó cậu lại bắt đầu khókhăn.
Ài, quả nhiên, thiên địch của đàn ông chính là nước mắt của phụ nữ, vĩnh viễn đều không có biện pháp nào với chất lỏng kia.
Dập Dập khôi phục khuôn mặt nghiêm chỉnh, “Được rồi, em cắn anh một tý, anh cắn em một tý, hàm răng của em rớt, anh lại ngoan ngoãn đứng đây để emđánh nhiều lần như vậy, em nên cảm thấy đủ rồi chứ?”
”Hứ...” Cụccưng thu hồi vũ khí, cái gì gọi là có chừng mực, bé vẫn biết, bé cũngkhông muốn bị Dập Dập bắt được nhược điểm, nói bé cái này nói bé cáikia, dù sao cũng đánh sướng rồi, coi như xong đi, nếu lại tiếp tục nữa,sẽ thực sự trở thành người hẹp hòi.
Bé rộng lượng như vậy, không thể bị người hiểu lầm.
”Em mới chẳng muốn phải chấp nhặt với anh.” Cục cưng lắc đầu, đi đếntoilet, Dập Dập xoa xoa cánh tay bị cục cưng không ngừng đánh, phụ nữquả nhiên là không thể trêu chọc, nhìn bé đánh cậu cũng đã sắp tàn phế,cô bé kia ra tay quả thực không chỉ ác bình thường.
”Máy sấy ởtrong tủ toilet, em tìm xem, nhanh sấy khô đầu tóc đi, chốc nữa chúng ta phải đi công ty y dược Trác Thức, đã lãng phí một đống thời gian rồi,không đi nhanh sẽ trễ.”
”Biết rồi!” Cục cưng hô về phía cửa.
Muộn gì, cũng không biết đến cùng là ai làm hại, tên Dập Dập này thật đúnglà yêu thích đổ cái sai lên đầu người khác, thực hết cách với cậu.
Cục cưng sửa sang qua loa một tý, soi gương nhe răng nhếch miệng, đánggiận, răng cửa đã không còn, chỗ đó trống trơn rất rõ ràng, xem ra békhông chỉ gặp phải người lạ, còn là gặp năm hạn bất lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.