Đáng tiếc đã bị Tô Nhất Dạ ra lệnh cấm lái xe, có xe hay không cũng giống nhau.
“Vậy tin tức xấu là gì?”
“Tin tức xấu chính là, ở thành phố A tổng cộng có mười lăm người tên là Văn Trác Đình, nhưng lại không có một ai giống với lời em nói.”
Mặc dù đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lúc nghe Niếp Minh nói ra chuyện này vẫn không tránh khỏi thất vọng.
“Đừng lo, sẽ có ngày em tìm được.”
“Ừ.” Vinh Ninh rầu rĩ hừ một tiếng. Niếp Minh mỉm cười cầm lấy điện thoại ở bên cạnh: “Tôi biết điện thoại di động của em chắc chắn đã bị em đập vỡ, cho nên mới cố ý đi mua cái mới cho em. Điện thoại này vẫn giống cái cũ, không thành vấn đề chứ?”
“Tùy anh.” Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng để ý những vật ngoài thân này.
“Ngày mai em tự tới lấy điện thoại hay anh phải bảo người mang đến cho em?”
“Ngày mai em tự mình tới lấy.” Dù sao hắn cũng chẳng muốn gọi cho ai.
“Vậy cũng được. Nếu có ai gọi cho em anh sẽ nghe máy hộ rồi ngày mai nói cho em biết.”
“Ừ”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cúp điện thoại, tâm tình Vinh Ninh không tránh khỏi có chút nặng nề, nhưng hắn vẫn che đi vẻ phiền muộn bằng khuôn mặt tươi cười.
Cúp điện thoại, Niếp Minh nhìn điện thoại di động mới mua cho Vinh Ninh khẽ thở dài. Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không còn sớm, vợ và hai đứa con song sinh đang ở nhà chờ anh. Nghĩ đến sắp được gặp lại Cảnh Dạ mới trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510580/chuong-21-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.