Chương trước
Chương sau
Khóe miệng ba Vinh co quắp, nếu không phải đã biết Vinh Dự là cái hạng người gì, ông nhất định sẽ bị anh thờ ơ làm cho tức chết!
“Cũng bởi vì em hiền lành như vậy, nên hiện tại cũng chưa có kết hôn!”
Vinh Dự suy nghĩ một chút, ngồi lên ghế trúc mà người hầu vừa đưa tới, “Đúng không?”
Ba Vinh đã không muốn nhiều lời nhưng lại ở đây cùng Vinh Dự nói nhảm, chỉ vào Tô Nhất Dạ vẻ mặt ôn hòa nói, “ Nhất Dạ à, tính tình chú ba của con chính là như vậy đó, tuổi tác đã lớn như vậy mà còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, thật vất vả mới nghĩ thoáng muốn kết hôn, nhưng mỗi lần đi xem mặt là sẽ lộ ra khuôn mặt như vậy, làm cho người ta bị dọa mà chạy mất, nhiều người tha thứ, nhưng vì muốn chú ba con tìm được đối tượng tốt hơn, gia thế gì gì đó, cũng không sao cả, chỉ cần là một người tốt là được, nhanh đưa chú ba con gả đi thôi!”
Ngược lại việc Vinh Ninh kết hôn, ba Vinh lại quan tâm tới vấn đề hôn nhân em trai ông, từ nhỏ mọi phương diện đều có thành tích rất xuất sắc, nhưng về mặt tình cảm, lại như tên đầu gỗ, nhất là về mặt đối xử với phụ nữ, lần lượt từ gia thế, diện mạo, tính cách, cái gì cũng có thể chỉ ra không phải đem người ta ra bắt nạt hay sao? Trùng hợp, chính chỗ này phù hợp với tính cách, cho dù có phụ nữ cảm thấy có hứng thú đối với anh, sẽ bị anh đem bộ dáng “hiền lành” làm cho giật mình, cũng sẽ biệt tăm biệt tích, nhìn thấy đều chạy nhanh bốn mươi người, còn không có đối tượng kết hôn, bên ngoài người ta nói anh bị Gay, cho dù anh làm như vậy thì anh trai vẫn phản bác, nếu anh thật sự không kết hôn, vẫn sẽ bị người khác hiểu lầm.
Chú Vinh, chú yên tâm, con sẽ vì chú ba mà tìm một đối tượng tốt để kết hôn, đúng rồi, không biết chú ba có yêu cầu gì về đối tượng không?”
Vinh Dự uống chút trà Quan Âm* nói:“Không có gì.” Suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu có chút lớn, “ ừ, là một phụ nữ đi.”
Trà Quan Âm: là một loại trà truyền thống của Trung Quốc, là một trong mười loại trà ngon của Trung Quốc có nguồn gốc ở Phúc Kiến.
Chỉ cần có thể dễ dàng tha thứ tính tình “hiền lành” của anh, cứ phụ nữ là được, trong mắt anh, dù sao phụ nữ cũng đều giống nhau
Tô Nhất Dạ dừng một chút, việc này phạm vi có hơi rộng, “ không có yêu cầu cụ thể sao?”
Vinh Dự ngẩng đầu, nhìn cô một cái, lắc đầu không nói một lời nào, bầu không khí có Vinh Dự bỗng chốc cứng ngắc, lúng túng dị thường. Coi như Tô Nhất Dạ thường xuyên có giao tiếp cùng người khác cũng bị nhiễm bầu không khí “hiền lành” xung quanh anh quấn lấy, nửa ngày cũng không biết nên cùng Vinh Dự tiếp tục nói chuyện cùng nhau như thế nào.
Ba Vinh đỡ trán của mình, cảm thấy nhức đầu, người trong một nhà trừ mình ra, những người đàn ông khác đều không ai bình thường.
Vinh Ninh buồn cười nhìn qua Vinh Dự, chú của hắn từ nhỏ đã quá mức bình tĩnh, giống như mọi chuyện xung quanh xảy ra đều không liên quan tới chú vậy, đôi khi hỏi với anh chút gì đó, cũng không có phản ứng nhiều lắm, thậm chí nói tới chủ đề thật lâu sau rốt cuộc chú mới bừng tỉnh trả lời vẫn đề trên, muốn có hài hước thì sẽ có hài hước.
Vinh Dự dùng ánh mắt nhìn lại Vinh Ninh, chậm rãi mở miệng nói, “ cậu có con gái?”
Vinh Ninh trong khoảnh khắc cười ngổn ngang trong gió, quả nhiên bây giờ Vinh Dự mới lấy chuyện này kịp phản ứng, dừng cười, mới miễn cưỡng mở miệng nói, “ Đúng vậy đã 7 tuổi rồi.”
“ À…” Vinh Dự trả lời một tiếng, sờ cằm giống như đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc, “ còn chưa kết hôn đã có con gái, tốc độ nhanh đấy chứ.” Trong giọng nói của anh hơi chút xen lẫn hâm mộ, ngẩng đầu nhìn Tô Nhất Dạ một cái nói, “ tôi hy vọng đối phương có thể có đứa bé, tốt nhất so với 7 tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn một chút cũng không sao.”
“A?” Vinh Dự thật vất vả đưa ra yêu cầu, Tô Nhất Dạ nghe vẫn không hiểu lắm lời nói của anh, “ Chú ba muốn tìm phụ nữ đã có con sao?”
Vinh Dự gật đầu nói, “ Coi như là chưa có gia đình mà sinh con cũng không có vấn đề gì.”
“Vinh Dự” Ba Vinh kêu anh, Vinh Dự từ từ quay đầu lại nhìn ông, “ anh có chuyện gì?”
“ không phải là anh xem thường phụ nữ có con, nhưng mà lấy điều kiện của em, thật sự là có thể chọn một trong hơn 20 cô gái để xem mắt.”
“A… nếu không nên nói thì có gì mà nói…” Vinh Dự kéo dài câu trả lời của mình, “ sinh con, rất phiền toái” Huống hồ anh cảm thấy phụ nữ thành thục tương đối khá, tuổi còn nhỏ cứ khóc oe oe, giống như vài người đã xem mắt lúc trước, hoàn toàn không biết các cô đến cùng là đang nói cái gì, làm hại anh ở chỗ xem mắt rất nhàm chán, lớn tuổi hơn một chút, hai người sẽ không có quá nhiều ngôn ngữ để trao đổi, có con cũng sẽ cần phải đặt hết phân nửa tâm tư ở cùng con, lại không đặt quá nhiều tâm tư ở trên người của mình.
Vinh Dự đưa ra nguyên nhân quái dị, làm cho mọi người cảm thấy họng mình nghẹn lại nhìn trân trối, kết hôn phiền toái, sinh con phiền toái, như vậy đến cùng là tại sao anh lại muốn kết hôn?
“Chú ba, chú thực sự chỉ có mấy yêu cầu này?” Tô Nhất Dạ hỏi lại lần nữa, Vinh Dự gật đầu nói, “ Ừ, nhất định phải có con.”
“Chú, tại sao chú nhất định yêu cầu đối phương có con hay không mà để ý như vậy chứ?” Vinh Ninh cũng cảm thấy kỳ quái,người bây giờ, nhất là có tiền, công việc, chức vụ, chỉ có vài người lạ lùng như chú út hắn? Ai mà không thích người trẻ tuổi, mỹ nữ trước lồi sau lõm chứ? Hết lần này tới lần khác chú của hắn lại chọn chuyện người khác không làm.
“Cậu có con lớn như vậy, nếu nói tôi không có con chẳng phải rất kỳ lạ hay sao?” Vinh Dự hỏi ngược lại, “Cậu không cảm thấy một người lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi lại gọi mình là em trai, em gái, hay để cho con người đó gọi con mình cùng tuổi là chú nhỏ hay cô nhỏ rất thích thú sao?”
Một lời làm bừng tình nghi hoặc trong Vinh Ninh, “ Chú chính là vì để ý đến chuyện này sao?”
“ừ”
“ chú đến cùng vẫn để ý tới vai vế trong mối quan hệ?”
“ Rất để ý” Vinh Dự chậm rì rì trả lời, lẳng lặng nhìn Vinh Ninh mặt đang đen lại, nhếch môi cười.
“ khụ khụ…” Ba Vinh phá vỡ bầu không khí bế tắc nhìn qua phòng khách, “Cục Cưng đâu? Chưa sạc điện à?”
“ Chờ môt chút tới liền” Dập Dập biết trước trả lời.
“ làm sao con biết?” Vinh Ninh vừa dứt lời, Cục Cưng quả nhiên từ trong phòng khách đi ra, nhưng mà thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không được tốt lắm, trên mặt không còn nụ cười đáng yêu.
“ làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đen thế?”
Cục cưng ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua làm bộ như không quen biết Dập Dập nói, “ Không có gì, chỉ là máy chơi game bị hỏng rồi.”
“ Không sao, đợi đến ngày mai cha mua cho con máy mới”
“oh.” Cục Cưng trả lời một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình, cô bé bây giờ, hoàn toàn không có tinh thần, thiếu hào hứng.
“Cục cưng.” Ba Vinh gọi tên bé, Cục Cưng khẽ ngẩng đầu, nhìn ba Vinh chỉ vào Vinh Dự mà giới thiệu, “ Đây là em trai của ông, chú của cha Cục Cưng, dựa vào bổn phận của Cục Cưng thì phải gọi là Ông ba.”
Cục Cưng nhìn mặt Vinh Dự không chút biểu cảm, hai mắt to hờ hững nhìn bé, da của anh trắng, nhìn không thấy dấu vết của năm tháng, trong người không giải thích được có chút giận dữ, có chút làm cho người ta cảm thấy bất ổn, Cục Cưng gãi đầu, bây giờ rất khó tưởng tượng đó là người đã 30 tuổi, nhưng mà bối phận đó, cũng bất đắc dĩ nói một câu, “Chào ông ba”
Vinh Dự lẳng lặng nhìn Cục Cưng, cảm thấy gương mặt của cô bé giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhìn một chút, chợt nhớ ra, chính là đứa bé mà Vinh ninh ôm lúc đó, chợt bừng tỉnh ra sự việc, tay trái nắm lấy tay phãi gõ nhẹ vào lòng bàn tay nói, “ Ông nói cháu như thế nào mà trông quen quen, hóa ra là con của Vinh Ninh.”
Cực Cưng, “…..”
Bé nghĩ bản chất Vinh Dự là ngây thơ sao?
“ Nếu đã không có chuyện gì.” Vinh Dự đứng lên, nghiêng đầu hướng tới anh trai mình nhìn, “ em đi về trước đây, mai còn có cuộc họp.”
“ Đợi chút…” Ba Vinh có chút nóng nảy, “Trở về gấp gáp như vậy làm gì? Khó có dịp Cục Cưng tới, chú là Ông ba như thế nào mà cũng không có chút phản ứng?”
Vinh Dự khẽ nghiêng đầu, lần nữa nhìn lại Cục Cưng mở miệng nhàn nhạt nói, “ Chúc anh thân thể mạnh khỏe.”
Lời nói không chút cảm xúc.
Nhất Dạ, cố hết sức, nhanh nhanh tìm được đối tượng kết hôn cho Vinh Dự, ta mỗi lần nhìn thấy hắn, là ta sẽ tức đến hộc máu mất!”
Ba Vinh lười phải cùng Vinh Dự tốn nhiều lời, Tô Nhất Dạ nhìn hai anh em chênh lệnh tuổi nở nụ cười khổ, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Tô Nhất dạ cúi xuống xem màn hình điện thoại hiện tên Niếp Minh.
Mặc dù số điện thoại của đối phương vẫn luôn tồn tại ở bên trong đầu của cô, nhưng mà vẫn gọi điện thoại lẫn nhau, này sẽ trả là lần đầu gặp, suy nghĩ một chút, Tô Nhất Dạ đưa điện thoại di động tới trước mặt cho Vinh Ninh, cái này dưới tình huống bình thường, thì chắc hẳn là gọi cho Vinh Ninh.
Vinh Ninh cầm di động nhìn qua, đi ra chỗ khác nhấn nút nghe điện thoại.
“ Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?” Điện thoại vừa mới được chuyển tới, đầu dây bên kìa liền truyền tới giọng nói của Niếp Minh.
“Em còn chưa nói câu câu nào, anh đã đoán ra là em rồi, thật lợi hại.” Niếp Minh trầm mặc không nói, anh với Tô Nhất Dạ từ trước đến nay không hợp, anh không thích loại phụ nữ quá thông minh, Tô Nhất Dạ lại chính là như vậy.
Vinh Ninh thở dài một hơi, phỏng đoản chỉ có tin tức tốt mới có thể làm cho mình sảng khoái một chút, “ Tin tức tốt”.
“ Tin tức tốt chính là người gây tai nạn cho em, bị cục cảnh sát giam giữ rồi, nhưng mà… Anh đã giúp em đem hắn trờ về.”
Một chuyện thay đổi, đối với hắn mà nói miễn cưỡng có thể coi là một tin tức tốt, đáng tiếc đã bị Tô Nhất Dạ ra lệnh cấm lái xe, có xe hay không cũng khác nhau rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.