Tuổi còn trẻ đã truyền tế bào từ cha mẹ bọn họ, một ông vua thích chiếm diện tích, thể hiện vật trong thế gian đều là của mình, một đứa muốn uống rượu đỏ ôm mỹ nhân, sống mơ mơ màng màng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Vinh Viễn đều tự làm mình mất mặt, mắng không được, chửi cũng không xong, chỉ có thể tự kiềm chế sự bực bội trong lòng mình!
Cửa truyền đến tiếng động, cục cưng khẽ quay đầu nhìn Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh ở cùng một chỗ.
Đó là khuôn mặt nhỏ nhắn thế nào? Chỉ cần cục cưng vừa quay đầu lại, đột nhiên tâm Tô Nhất Dạ nảy một tiếng, mình vẫn bị khuôn mặt của cục cưng khiến cho kinh ngạc. Hoàn toàn là khắc từ Vinh Ninh, khó trách Vinh Ninh không làm DNA cũng đã chắc chắn cục cưng là con gái ruột thịt của hắn.
Quan hệ huyết thống quả nhiên mạnh mẽ.
“Cục cưng...”
“Cha.” Cục cưng buông trò chơi trên tay xuống, chậm chạp chạy tới trước mặt Vinh Ninh, Ninh Ninh cúi người ôm bé vào ngực, vừa rồi tâm tình hậm hực lại sáng lên, sắc mặt cũng không khó coi như vậy, bây giờ cũng chỉ có cục cưng mới có thể khiến tâm tình hắn sung sướng.
“Sao lại có người sống ở đây?
“Hả...” Cục cưng quay đầu, bởi vì cặp song sinh Niếp Minh thật sự quá ồn, cho nên bé mới nói chơi trốn tìm trong phòng làm việc với Niếp Minh, nhưng điều kiện tiên quyết là ai chạy đến thì thua, sau đó bé chạy đến nơi đây, ngồi còn chưa nóng chỗ thì Vinh Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510575/chuong-18-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.