Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn không tin, còn tưởng rằng cục cưng là do hắn tìm đến để nuôi nẩng…
“Khốn nạn! Anh đã nói anh có con gái lúc nào? Anh chỉ nói lúc anh tìm thấy đứa bé anh không muốn nuôi nấng mà thôi!”
Vinh Ninh đỡ đầu, vẫn chịu đựng cha Vinh chửi rủa như cũ, dù sao có thể nào thì cũng chẳng sao cả, ông nói cái gì thì là cái đó là được rồi, dù sao đối với cái loại chuyện không có gì lợi với mình, cha Vinh đều chọn cách mất trí nhớ tạm thời.
“Vâng.” Vinh Ninh uể oải trả lời một câu, “Vậy thì sao ạ? Cha, rốt cuộc hôm nay người gọi điện cho con để làm gì vậy?”
“Mang cục cưng về nhà!!”
Vinh Ninh cau mày, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghiêm túc ngồi thẳng người nói, “Cha, con muốn người nói thật cho con.”
“Nói? Nói cái gì?”
“Mấy ngày hôm trước người còn chưa tin cục cưng là con của con, thế rốt cuộc hôm nay là làm sao, làm sao lại bỗng nhiên muốn con mang cục cưng về nhà?”
“Tôi… tôi tôi…” Cha Vinh hơi cà lăm, sắc mặt Vinh Ninh càng trở nên nặng nề hơn, chỉ cần nói dối cha Vinh nhất định sẽ bị cà lăm, tiếp đó sẽ lớn giọng mắng chửi ngời, để che giấu cái lý yếu ớt của ông, quả nhiên cha Vinh lại hét lên điên cuồng một lần nữa, “Ai nói tôi không tin! Tôi chỉ lại đang khảo nghiệm anh thôi!”
“Cha…” Vinh Ninh hạ giọng, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, đôi mắt híp lại thành kẽ hở, cho dù chỉ gọi thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510574/chuong-18-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.