Mặc Phi Tước hi vọng cô có thể lưu lại, coi như là vì đứabé! Vậy mà, Mặc Noãn cũng không nguyện ý, “Coi như tôi chưa nói gì!” Cô xoayngười lại cùng im lặng! Trong lòng Mặc Phi Tước dâng lên vị chua, lông mi khôngtự chủ chau thành một đoàn, thở một hơi nặng nề, anh đi tới, lần nữa khoác vaicô, chuyển hướng chủ đề không vui này, “Xuất viện rồi, có muốn ra ngoài đi dạohay không?” “Đi nơi nào?” “Đi mua đồ thì thế nào?” “Mua cái gì?” “Em muốn muacái gì thì mua cái đó!” “.
.
.
.
.
.
Ừ!” Mặc Noãn chần chờ một lát mới gật đầu, bởi vì cô cái gìcũng không thiếu, thế nhưng anh nói muốn đi mua đồ, thì coi như cô cùng anh đitản bộ vậy! Hai người tới mấy cửa hàng bán đồ dùng độc quyền, vừa vào cửa MặcPhi Tước thật hưng phấn y như trẻ con, cầm cái này, cầm cái kia lên đưa cho MặcNoãn xem, sau đó cười lấy lòng nói: “Noãn, những thứ kia anh đều thích!” “Cụccưng căn bản là không dùng hết nhiều như vậy!” Thấy anh muốn đem nhà ở biếnthành nhà kho, Mặc Noãn lạnh mặt lườm anh một cái, đem đồ vật trong tay anh thảtrở về trên kệ.
Mặc Phi Tước mím môi, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt, lẳng lặngngưng mắt nhìn Mặc Noãn, bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu Mặc Noãn có chút khôngthoải mái, “Nhìn tôi làm gì?” “Nhìn em thật đẹp nha!” Anh nhẹ nhàng ôm cô vàotrong ngực.
“Đừng làm rộn, ở đây rất nhiều người!” Nơi công cộng cũngkhông biết kiêng kị, Mặc Noãn kéo kéo cánh tay anh, nhưng anh vẫn không chịubuông tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222470/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.