Tước Noãn yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù mình em 15: sợ MặcNoãn mở mắt, hơn nữa mắt sáng như đuốc mà nhìn anh, tái mặt mạnh miệng nói mộtcâu: “Anh sao? Thật là vọng tưởng.” Vọng tưởng? Cô dám nói anh vọng tưởng, chếttiệt, anh hoàn toàn bị tức điên.
.
.
Đột nhiên, hai tay anh cầm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, mạnhmẽ chuyển thân thể của cô, sức lực hung mãnh từ phía sau động thân mà vào, MặcNoãn đau đến mức nâng cổ lên tê tâm liệt phế mà hét thê thảm, gần như ngất xỉu,mà anh là giống như là con ngựa hoang mất cương, ở vùng đất trống bát ngátkhông chút kiêng kỵ mà phi, anh không để ý cô cầu xin tha thứ mà làm theo ýmình.
“Khốn nạn, cầm thú, súc sinh .
.
.
.
.
.” Đúng, cô là vật hy sinh vô tội nhất Anh cảm thấy ở cổ códính chất lỏng, từ dưới thân cô chảy ra, anh mới dừng động tác ở dưới thân.
Mặc Phi Tước thoát thân nhìn xuống phía dưới , lúc này sợ hếthồn hết vía, gần như sợ tới mức hồn bay phách tán, máu, dưới người cô hẳn làđang chảy máu.
Khốn kiếp, anh thật muốn quất mình mấy bạt tai, anh thật sựgiận đến điên lên, nên mới có thể quên đi chuyện cô có thai, anh gấp đến độkhông biết làm sao, mặc quần vào, từ trên ghế salon cầm lấy khăn tắm bao lấythân thể của cô, sau đó ôm ngang cô ra khỏi phòng.
Trợ lý xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu liếc mắt nhìn tổngtài, anh đi theo anh ấy gần bảy năm, chưa lần nào thấy tổng tài lo lắng, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222467/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.