“Đây là em đang quan tâm anh sao, coi chừng anh sẽ đổi ýkhông thả em đi đó!” Anh đè lại đầu đang muốn vươn ra của cô, bộ dáng bất cần đờicười đến mức vẻ mặt vô lại với cô! “Ai quan tâm anh chứ!” Lườm anh một cái, VôSong ngồi trở lại mạnh miệng nói.
Con ngươi sáng của Đông Bác Hải ngay sau đó ảm đạm xuống, nụcười ngụy trang cứng ở bên môi, nghiêng đầu sang nói với An Sâm: “Đưa cô ấy trởvề!” “Tổng giám đốc anh thì sao?” An Sâm nhìn anh che vết thương và hỏi, anh thếmà lại không đi bệnh viện, để cho cô đưa phu nhân về nhà, có lầm hay không! “Mộtlát sẽ có người tới đón tôi, các cô đi trước đi!” “Tổng giám đốc!” “Suỵt!” Anhdùng một ngón tay đặt ở bên môi, nháy mắt với An Sâm, ý bảo cô không được choVô Song biết! “Tổng giám đốc, phu nhân biết rõ sự thật, anh cảm thấy cô ấy sẽ cảmkích anh sao?” An Sâm liếc mắt nhìn Vô Song nằm ngủ ở chỗ phía sau xe, và nhẹgiọng hỏi.
Đông Bác Hải nhàn nhạt nhếch khóe môi, “Tôi không cầu cô ấycảm kích.” “Nếu như tôi là phu nhân, tôi nhất định sẽ hận anh!” Nhiều lần lừa gạtcô ấy như vậy! Hận anh? ! A.
.
.
.
.
.
Đây chính là anh hy vọng! “Mau mang cô ấy trở về đi, cô ấy mệtmỏi rồi!” Nhìn Vô Song mệt mỏi, anh thúc giục một tiếng, là bởi vì anh cũng sắpcầm cự không nổi mà ngã xuống ở trước mặt cô.
“Tổng giám đốc, anh thật là một tên ngu ngốc!” An Sâm ngồilên xe thì vành mắt đỏ rồi thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222443/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.