Đông Bác Hải dẫn Vô Song đi tới phố quà vặt mà cô đã từng dẫnanh tới, bởi vì là ban ngày, cho nên con đường này vẫn còn yên tĩnh, cửa hàngbánh trôi đã mở cửa, mà bên trong chỉ có vài khách hàng! Anh nắm tay của cô đitới trước bàn bột mì làm bánh trôi, Vô Song thấy anh cuốn tay áo nên không hiểumà hỏi: “Anh muốn làm gì?” “Bao bánh trôi!” Anh trả lời rất dứt khoát lưu loát,trên mặt còn tràn đầy nụ cừơi ấm áp của chàng trai mới lớn.
“Mình bao bánh trôi để ăn sao?” Vô Song lại có vẻ rất kinhngạc, còn có quán bảo khách từ mình làm đồ ăn? “Ừ.” Đông Bác Hải gật đầu mộtcái, rồi sau đó lại nắm tay của cô, “Đi rửa sạch tay, chúng ta cùng nhau làm.”“Không cần!” Hất tay của anh ra, Vô Song nhìn anh có chút tức giận, “Đồ anh làmbẩn!” Cô mới không cần ăn đồ anh ta làm! Nhất thời nụ cười bên môi của Đông BácHải cứng lại, nhìn cô nhưng cũng không có tức giận, chỉ là có loại khổ sở như bịgai châm! “Anh yêu, đến rồi! Đến rồi! Chỗ này chính là quán bánh trôi của Vươngbà.” Lúc này có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi vào, cô gái hưng phấn đi tới trướcbàn bột mì, liếc mắt nhìn chính là nơi này không sai, cô gái vừa mừng vừa sợ gầnnhư là muốn nhảy dựng lên, “Anh yêu, em nghe đồng nghiệp nói, ăn bánh trôi đồngtâm mà đối phương tự tay bao cho mình, thì hai người sẽ vĩnh kết đồng tâm!”Bánh trôi đồng tâm! Rất quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu rồi? Cô đi tớinhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222442/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.