Mới sáng sớm, thì cậu bé đã gõ cửa phòng của Vô Song, “Mẹ,thức dậy ăn điểm tâm.” Vô Song ăn mặc chỉnh tề đi ra, mang túi xách rồi nói vớicon: “Mẹ có việc, không ăn.” “Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Bác Hải đi tớiân cần nói.
“Không cần, anh đưa con trai đến trường học đi!” Cô cúi đầunói chuyện, ánh mắt cũng không chạm đến anh một giây, cô nói xong rồi xoay ngườiđi.
Mất mác, đau lòng, là tâm tình giờ khắc này của anh! “Cha,cho mẹ một chút thời gian đi.” Cậu bé kéo kéo chéo áo của cha, và lộ ra một nụcười khích lệ với cha.
“Ừ.” Anh lãnh đạm trả lời và gật đầu, sờ sờ đầu của contrai, vẻ mặt có chút xin lỗi, “Con trai, cha phải vội bay về Anh quốc mở cuộc họpkhẩn cấp, có lẽ không thể đưa cho con đến trường học.” “Công việc quan trọnghơn, con hiểu mà.” Cha không đưa cậu đi, vừa đúng dịp! “Cám ơn con.” Anhnghiêng người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái.
“Cha, lên đường bình an.” Có qua có lại, nên cậu cũng hôn trảlại một cái lên mặt cha.
Vô Song vội vã ra cửa nên thiếu chút nữa đã đụng phải ngườigiúp việc nữ từ bên ngoài trở về, hai người cũng kinh sợ một chút, người giúpviệc nữ lui nửa bước, rồi vội vàng tạ lỗi: “Tam thiếu phu nhân, thật xin lỗi.”“Không sao, là do tôi.” Cô quá lỗ mãng.
“Trong tay cô cầm là?” Thấy khung hình poster trong tay ngườigiúp vịêc nữ khiến cho cô có một chút hiếu kỳ.
“A, đây là ảnh chụp chung của lão gia và các thiếu gia, lãogia nói muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222400/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.