Sáng sớm, cửa phòng bệnh mới vừa bị đẩy ra, thì cái gối màutrắng bay tới, kèm theo là tiếng thét chói tai của cô gái: “Anh cút đi, chuyệncủa tôi, không cần anh.
.
.
.
.
.” Chữ quản nghẹn lại, Vương Lôi Lôi cảnh giác nhìn người tới,có chút khiếp đảm và hỏi: “Là anh? !” Kể từ khi xảy ra chuyện của em trai, cô đềurất sợ người lạ, nhất là người đàn ông xa lạ áo mũ chỉnh tề.
“Cô rất sợ tôi?” Đông Hải Sinh trở tay khóa cửa lại rồi đi tới,khuôn mặt tao nhã mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn qua chính là tao nhã lịchsự như vậy, nhưng lại có một loại làm cho người ta trông thấy mà phát rét, sinhra sợ hãi.
Vương Lôi Lôi níu chặt cái mền, lắc đầu một cái cố giả bộbình tĩnh, thân thể lại không tự chủ được mà co lại lui về phía sau.
“Không hiếu kỳ vì sao tôi lại tới đây tìm cô?” Gã tiện taykéo cái ghế qua, ngồi xuống ở trước mặt cô.
Ánh mắt của Vương Lôi Lôi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã,muốn biết, nhưng lại không dám nói, mà chỉ cắn cắn môi.
Thấy cô ta thận trọng như vậy, thì Đông Hải Sinh cười ra vẻthoải mái và nói: “Mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy.
.
.
.
.
.
em dâu!” Gã cố ý kéo dài hai chữ cuối, để cho cô ta tin chắcrằng mình không có nghe lầm.
Em dâu? Hai chữ này bỗng chốc làm cho Vương Lôi Lôi trừng lớnđôi mắt, hắn, hắn sao lại gọi cô như vậy? “Sao thế, không phải cô yêu thích chúba nhà tôi à?” Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222399/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.