“Chị, chị không sao chớ?” Vương Hạo thấy cô nôn mửa đến mứcnhư thế, thì không yên tâm mà hỏi một lần nữa.
“Không sao.
.
.
.
.
.
Không sao đâu.
.
.
.
.
.” Cô dùng sức lau lau môi mấy cái, nghĩ đến mới vừa rồi bịtên đó cường hôn, cô liền cảm thấy ghê tởm muốn ói, nước mắt rơi xuống tí tách,trong lòng khó chịu giống như là bị đổ 90 lọ dấm lâu năm, trong chua có khổ, cóđố kỵ có hận, chưa từng nghĩ qua, yêu một người đàn ông lại vất vả, đau khổ nhưvậy.
Cô nghĩ không ra, anh dĩ nhiên không thương cô, tại sao lạimuốn trêu chọc cô, không đụng đến cô, tại sao lại muốn cô làm tình nhân củaanh! Cũng đã muốn kết hôn rồi, tại sao đối với cô còn không buông tay! Anh ấy—— đến tột cùng là người đàn ông như thế nào? “Nôn.
.
.
.
.
.” Cô càng ói càng mãnh liệt, Vương Hạo nhìn thấy mà đaulòng, cậu cầm điện thoại lên gọi qua một dãy số, chỉ nói đơn giản đôi câu rồicúp máy, sau khi cất điện thoại cậu vuốt lưng giúp cô: “Chị, nếu thật sự khó chịu,vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” “Không, chị không muốn đi bệnh viện, không muốnđi ——” Cô hình như là rất sợ đi bệnh viện, sợ tới mức mà nắm chặt ống tay áo củaVương Hạo, vì bị giật mình quá mức mà tay đều run rẩy.
“Bọn họ còn chưa đi xa đâu ——” Đột nhiên từ sau lưng truyềnđến một giọng cao, giọng nói này nghe có chút quen tai, hai chị em xoay đầu lại,thì thấy năm sáu tên đàn ông béo gầy khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222384/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.