Một giờ sau, Đông Bác Hải lái xe tới một ngôi biệt thự, anhkhông dừng xe vào nhà để xe, mà chạy thẳng vào sân.
Trong phòng khách biệt thự, một cô gái xách valy hành lýđang làm tiết mục bỏ đi, An Sâm ngăn cản cô ta, những lời tốt đẹp gì cũng đãnói hết rồi, mà cô ta vẫn cố ý muốn đi, bất đắc dĩ cô mới phải bấm điện thoạicho Đông Bác Hải.
“Cô tránh ra ——” Cô ta lớn tiếng quát An Sâm đang ngăn cảncô ta, nhưng An Sâm lại không nghe cô ta.
“Xảy ra chuyện gì?” Đông Bác Hải vội vã rảo bước đi tới, vẻmặt không vui hỏi.
“Tổng giám đốc, Vương tiểu thư cô ta.
.
.
.
.
.” “Đông tổng, nghe nói ngài phải kết hôn mà, chúc mừnganh!” Cô ta cười lạnh nhìn anh, đau đớn nói, một đôi mắt đẹp đầy nước mắt, bộdáng tủi thân thật sự làm đau lòng người.
Nhưng, bộ dáng này của cô ta ở trong mắt Đông Bác Hải thì chỉcó bực bội, không có đau lòng, thương tiếc! Cô gái này ở trong mắt , trong lòngcủa anh cũng chỉ là một con cờ trả thù, con cờ chính là con cờ, vĩnh viễn khôngthể trở thành vợ.
“Cô xách valy theo là muốn làm gì?” Anh nện bước mạnh mẽ bướctới trước mặt của Vương Lôi Lôi, nhìn valy hành lý trong tay cô ta, nhất thờicon ngươi sâu thẳm xoắn tới như loại cuồng phong sóng lớn kinh khủng.
.
.
.
.
.
Vương Lôi Lôi hình như cũng không phát hiện được cơn tức giậncủa anh, hoặc là cô ta cố ý bứơng bỉnh ở trước mặt anh một lần, thử xem anh códụ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222383/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.