“Mẹ, thầy bảnh bao thật sự là cậu của con?” Trong phòng bệnhcủa bệnh viện, cậu bé mở to mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìnmẹ đang gọt trái táo cho mình, có lầm hay không, cái thế giới này cũng quá nhỏđi! “Ừ.” Vô Song gật đầu một cái, rồi cắt ra gần một nửa quả táo đưa cho con,hơn nữa sờ sờ đầu của con, nhẹ nhàng cười nói: “Con trai, về sau không được kêucậu là thầy bảnh bao nữa, phải đổi giọng gọi cậu, biết không?” “Dạ!” Cậu bé cắnquả táo một cái, buồn bực mà ừng ực gật đầu, quay đầu nhìn về phía Chúc Kỳ đangnằm ở trên giường, chân mày chau chặt, bảnh bao là cậu, cậu là sát thủ, ai, thậtphức tạp.
Đột nhiên, một giọng sợ hãi truyền đến làm hai mẹ con giậtmình.
“Vô Song.” Đông Bác Hải lòng như lửa đốt xông tới, tận mắtthấy Vô Song bình yên vô sự đang ngồi ở trước giường bệnh, thì anh mới thở phàonhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tiến lên ôm cô vào trong ngực của mình.
Vốn là anh đang họp ở Anh quốc, nhưng một khắc kia khi nghengười ta nói trong nhà đã nổ tung, thì anh cảm thấy trời cũng sập rồi, thật sựcó một loại cảm giác bỗng tối sầm ở trước mặt, lúc này liền vọt ra khỏi phòng họp,nhanh chóng bay về nước, dọc đường đi tim của anh đều treo ở trên mũi dao, mặcdù nghe nói Vô Song không sao, nhưng mà anh vẫn không yên lòng, anh muốn tận mắtthấy cô không sao anh mới tin.
“Đừng lo lắng, em và con đều không sao.” Vô Song ôm lại anh,cũng có thể cảm thấy nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222379/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.