“Đclmm!” Điện thoại sao lại không gọi được, anh gấp gáp đếnmức nộ hỏa công tâm mà ném điện thoại ở trong tay đi, lúc này mới xoay người thầnsắc căng thẳng nhìn Vô Song, và run giọng nói: “Có cây kéo hay không?” “Cậu muốnlàm gì? Thầy Tiểu Kỳ cậu đi mau đi!” Cô không nói, Chúc Kỳ xoay người đi vàotrong phòng tìm kiếm toàn bộ, nhìn dáng dấp bóng lưng nghiêng kia, nước mắt củaVô Song càng rơi như mưa, ở trong lòng nói: “Tiểu Kỳ ~” “Ừ” Chúc Kỳ cho rằng chịđang gọi anh, nên động tác hơi chậm lại, sau lại thấy chị khóc đến mặt mũi ướtđẫm, trái tim như có vô số con dao nhọn đang đâm đau đớn, vành mắt đã đỏ lên,anh không thể thấy chị khổ sở vì anh, anh khẽ cắn răng và quyết định, vừa đưatay cởi khẩu trang ra, vừa nói: “Em sẽ không bỏ chị mà đi, cho dù chết, em cũngmuốn cùng chị chết một chỗ, chị ơi.” Cuối cùng một chữ của anh tràn ra, cùng vớikhuôn mặt tuấn tú hào hoa của anh lộ ra ở trước mắt Vô Song.
.
.
.
.
.
Một khắc kia, hô hấp của cô cũng ngưng lại! Hai mắt đẫm lệkinh sợ đến mức khó tin, cô không phải là đang nằm mơ chứ! Cậu ấy thật sự là emtrai của cô, Chúc Kỳ.
.
.
.
.
.
Cậu ấy dĩ nhiên luôn ở bên người cô, tại sao không xuất hiện,mà muốn trốn cô? Vui mừng đi qua thì cô lọt vào một mảnh mê mang! Chín năm nay,đến tột cùng là cô bỏ lỡ cái gì, Yên nhi thay đổi, em trai ruột thịt cũng thayđổi, tại sao lại như vậy.
“Chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222378/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.