Sao anh lại tới đây?” Vô Song cũng rất ngoài ý muốn, khôngphải là anh có chuyện vội phải đi sao.
Đông Bác Hải cười nhạt, đuôi mắt quét mắt bốn phía một chút,vừa đúng lúc nhìn thấy Chúc Kỳ bao bọc như xác ướp không hề chớp mắt mà theodõi anh và nhìn Vô Song, điều này làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, nênthu lại nụ cười, mi tâm của anh nhăn lại, và bàn tay chuyển qua mặt của cô, giọngnói hơi lạnh: “Anh tới đón em và con trai về nhà .” Vô Song sửng sốt một chút,bọn họ vừa mới ăn 诶,mà cô cũng chưa ăn no.
“Cha, mọi người vừa mới động đũa cũng còn chưa ăn cơm nữa.”Cậu bé không thuận theo rồi, làm thế nào thì cũng phải cơm nước xong mới đi chứ.
“Tam thiếu gia, ngài ăn cơm chưa, chưa ăn thì ngồi xuốngcùng nhau ăn đi!” Uông Dương ở bên cạnh, đứng dậy cười nói lấy lòng, lại bị mắtlạnh của Đông Bác Hải làm cho đứng yên, anh ta lúng túng ngồi xuống, các thầycô ở chỗ này thấy thế cũng không khỏi hít một hơi thở lạnh thật sâu, không khítrong lúc nhất thời lạnh lẽo.
“Con trai, chưa ăn no thì chúng ta về nhà ăn.” Anh đưa tayôm con trai ở dưới cái ghế, dịu dàng cười nói.
Cậu bé bĩu môi với anh, hiển nhiên đối với cách làm này củaanh không hài lòng, cậu nhìn về phía mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ cũng không đượctốt.
“Bác Hải.
.
.” Cô kéo tay của anh, ánh mắt nhấp nháy và có chứa cầu xin,“Ở lại ăn một bữa cơm đi!” “Anh đã ăn rồi.” Anh cười nhạt, vẻ mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222368/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.