Mở vòi nước ra, nước cứ như vậy mà rửa sạch thìa, hai mắt củaVô Song vô hồn mà nhìn về phía trước, đang suy nghĩ có lẽ cô quá nhớ em trai vàmẹ, nên mới có thể nghe lầm thanh tuyến của em trai thành của thầy giáo, nếuChúc Kỳ thực sự ở bên cạnh cô, sao có thể không nhận cô, cô lắc đầu một cái, rồihít sâu một hơi, lấy tâm tình kích động xong tới ở trong lòng ép nó xuống, đóngvòi nước lại rồi trở về bàn cơm.
Mặc dù cô biết rõ thầy bảnh bao không thể là Chúc Kỳ em traicủa cô, nhưng con người đều có bệnh đa nghi, vì xác định trăm phần trăm, VôSong quyết định muốn nghe thanh âm của anh ta một lần nữa, cô cầm ly rượu lên,và chủ động kính một ly bia, “Thầy Tiểu Kỳ, ly rượu này là tôi cám ơn thầy mấyngày nay đã chăm sóc cho con tôi.” Cô cũng không biết họ của anh ta, nhưng nghecác thầy cô khác gọi anh ta là Tiểu Kỳ, vậy cô cũng sẽ theo họ gọi như thế đi!Chúc Kỳ lập tức cầm một ly rượu lên, ánh mắt né tránh nhìn cô, nhẹ nhàng đụngly với cô một cái, rồi bối rối uống rượu xuống bụng.
“Ai ai ai ai.
.
.
.
.
.
, Tiểu Kỳ sao cậu cũng không nói cái gì vậy?” Lại Thầy toánchỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vô Song lúng túng giật mình, tay nắm chặt cái ly cứng ngắc dừnglại ở trong không khí, có chút không xuống đài được.
Uông Dương lập tức tìm cho cô bậc thang xuống, lấy phương thứcnhạo báng đáp lại thầy toán đang quấy rối: “Lão Lương, không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222367/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.