“Tôi là bạn của Bác Hải, anh ấy.
.
.
anh ấy xảy ra chút chuyện, muốn cô tới đây một chuyến.” Vừa nghe mấy chữ ‘ gặp chuyện không may ’, thì Vô Song sợ đến mức ân oán gì cũng tan, vội vội vàng vàng hỏi: “Bác Hải anh ấy thế nào?” Tay nắm điện thoại đang mơ hồ run rẩy.
“Chị dâu nhỏ chị đừng lo lắng, cũng không có chuyện gì lớn, tóm lại chị qua tới đây thì biết.” “Đựơc, ở nơi nào, tôi lập tức tới ngay.” Sau khi đối phương nói địa chỉ, thì lòng của Vô Song như lửa đốt vội đi ra khỏi quán cà phê, thấy cô vội vã đi ra, thì tài xế hỏi: “Vô Song tiểu thư, muốn về nhà sao?” “Chú Trương tôi có việc gấp phải làm, chú không cần đưa tôi, tôi tự gọi xe đi.” Lúc nói chuyện cô nhíu nhíu mày, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
“Vô Song tiểu thư.
.
.
.
.
.” Tài xế còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã ngồi lên xe taxi.
Xe chạy đến địa điểm, Vô Song đưa tiền xe rồi xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang vóc dáng thon dài cao ngất đứng ở trên cầu bờ biển biệt thự, xa xa ngóng nhìn cô, anh ta không phải là Đông Bác Hải, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên Vô Song thấy anh ta, Mặc Phi Tước —— “Bác Hải anh ấy ở đâu?” Vô Song đi tới hỏi.
“Chị dâu nhỏ, nơi này gió lớn chúng ta đi vào rồi nói đi!” Thanh âm vẫn như cũ hấp dẫn, từ tính.
Từng sợ tóc mái bị gió biển thổi loạn, Vô Song đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222358/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.