Ba ngày sau, Vô Song vẫn giống như thường ngày, rời giường thật sớm thay đồng phục đi làm xong, rồi chuẩn bị đi làm.
“Mẹ, thân thể của mẹ không thoải mái thì đừng đi làm.” Cậu bé mặc đồ ngủ đi ra, ôm tay nhỏ bé dựa vào ở bên cạnh mép cửa, nhàn nhạt nhíu mày nhỏ một cái.
Chải tóc xong, thì Vô Song quay đầu cười nhẹ với cậu, “Con trai, mẹ không đi làm, thì chúng ta ăn cái gì?” “Con nuôi mẹ.” Q Tử nhất thời nhanh miệng mà bật thốt lên.
Vô Song “Xì” cười một tiếng, trong lòng là cực kỳ cảm động, đi tới hơi nghiêng ngừơi, vuốt đầu con trai và cô nói: “Con trai, có cái câu này của con, mẹ bây giờ là tràn đầy sức sống, và nhiệt tình mười phần.” “Mẹ, mẹ cho rằng con đang nói đùa?” Cậu bé có chút bị thương mà nhìn mẹ, cậu nói thật, lấy giá trị con người của cậu mà nuôi một trăm vạn người mẹ cũng không có vấn đề gì.
“Không có, mẹ tin tưởng là con có thực lực.” Vô Song lắc đầu một cái, “Nhưng phải nuôi mẹ, thì con còn phải cao thêm một chút nữa, tốt hơn là lớn lên giống như.
.
.
.
.
.” Tại sao lại nghĩ đến anh ấy? ! Vô Song thu lại nụ cười rồi đứng dậy, Q Tử cầm tay của cô, chuẩn bị ngả bài với cô: “Mẹ, thật ra thì con.
.
.
.
.
.” “Cốc cốc cốc ——” Một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, cắt đứt lời nói của cậu bé.
“Ai đó?” Vô Song theo bản năng hỏi một câu, rồi đi tới nhìn qua mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222357/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.