“Gâu gâu.
.
.
.
.
.” Trong phòng bệnh vang lên một trận tiếng chó sủa, đã đánh thức Vô Song, Kiều Lệ Vũ ôm một con chó sư tử nhỏ đi tới, ngồi ở bên mép giường cô, thấy cô mở mắt, thì dịu dàng mà nói: “Đã đánh thức em?” “Thật đáng yêu nha.” Vô Song không nhìn anh mà nhìn sư tử nhỏ lông xù cười cười, trước kia cô mơ ước nuôi một con chó lông xù làm bạn, nhưng điều kiện trong nhà không cho phép.
“Thích, thì anh tặng cho em.” Kiều Lệ Vũ nói rất rộng lượng hào phóng, vốn là cố ý mua con chó này cho cô giải sầu.
“Thật, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha.” Vô Song đưa tay ôm lấy sư tử nhỏ từ trong ngực anh, vẻ mặt cười hồn nhiên.
Khó được cô có thể dứt bỏ không vui, Kiều Lệ Vũ cũng cười thỏa mãn, có thể làm cái gì đó cho cô, anh đều rất vui vẻ! “Đói bụng không, muốn ăn cái gì thì anh đi mua cho em.” Vô Song nhìn anh rồi nghĩ nghĩ, “Tôi muốn ăn cháo.” “Đựơc, em chờ anh một chút, anh sẽ trở lại lập tức.” Kiều Lệ Vũ vốn định sờ sờ đầu của cô, nhưng sợ cô sẽ để ý, nên bàn tay vươn ra rơi lên trên đầu sư tử nhỏ, anh đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài —— Nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn, Vô Song đè nén nước mắt đang bừng lên, tim giống như là bị một tảng đá lớn đè ép, khó chịu thở không nổi.
Kiều Lệ Vũ à Kiều Lệ Vũ, rốt cuộc mặt nào mới thật sự là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222352/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.