“Cha, tôi cũng đã lớn rồi, làm việc đều có chủ trương của mình, không cần cha quan tâm thay tôi.” “Mày. .” Ông cụ bị nghẹn đến mức cả người phát run, chỉ còn thiếu hộc máu ra thôi.
“Bảo bối, chúng ta lên lầu —— nghỉ ngơi.” Anh quay đầu cười tà mị với Vương Lôi Lôi, cố ý đem hai chữ ‘ nghỉ ngơi ’ gằn thật nặng, chỉ sợ tai của Đông lão không nghe được.
“Nghiệt tử mà!” Đông lão giận đến mức liên tục vỗ ngực, khóc không ra nước mắt ~ “Lão gia, xin ngài bớt giận, xin bớt giận.” Quản gia ở bên cạnh vỗ về an ủi ông.
Đông Bác Hải ôm Vương Lôi Lôi trở về gian phòng thả xuống giường, sau đó anh kéo kéo cà vạt, rồi cởi xuống áo khoác, tiện tay lấy một điếu thuốc ra đốt, hút thuốc rồi nhả khói ra.
Vương Lôi Lôi cuộn chân ngồi dậy, lo lắng nhìn anh và hỏi: “Có phải là em không đựơc người thích?” “Hử?” Đông Bác Hải nhíu mày, rồi nghiêng đầu liếc cô.
Bị anh nhìn như vậy, trong lòng Vương Lôi Lôi như có một đoàn nai nhỏ chạy loạn, khuôn mặt như đang sôi hơi cắn cắn môi, rồi nhỏ giọng nói: “Người nhà của anh, hình như rất không yêu thích em?” “Em rất để ý đến ý nghĩ của bọn họ?” Đông Bác Hải cười nhạo một tiếng, ánh mắt híp lại nguy hiểm.
Đáy lòng của Vương Lôi Lôi chợt lạnh, lắp bắp mà giải thích: “Không ~ không phải vậy, em chỉ là cảm thấy.
.
.
.
.
.” “Nhớ, thân phận của em chỉ là tình nhân của tôi, người khác có thích hay không đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222351/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.