"Lại đây Tiểu QQ, thầy ôm con xuống." Ông thầy bảnh bao gianghai cánh tay, chuẩn bị ôm cậu xuống, thì vẻ mặt Q Tử lại ghét bỏ mà nhếch khóe miệng, phất tay với anh, "Thầy, thầy rất thối, cách xa con một chút, xa một chút, xa một chút. . . . . ."
"Thầy rất thối sao?" Ông thầy bảnh bao hít hà ở trên người mình,không có cảm thấy quá thối nha."Vậy con chờ thầy một chút, thầy đirửa cái tay, thay quần áo sạch sẽ rồi trở lại ôm con." Anh xoay người đi vào phòng.
"Ai." Cậu bé gọi chậm, nên ông thầy bảnh bao đã đi rồi, cậu nắm cái võng rồi tự mình bò xuống, chạy thình thình thình đến phòngkhách nằm trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, đột nhiên có tiếng động ở cửa, cậu đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa không có ai, nhưng ở cửalại có một chậu Tulip màu trắng, cậu bé ôm vào rồi hô lên: "Thầyơi, có người đưa loại sản phẩm mới tới cho thầy."
"Cái gì?" Ông thầy bảnh bao nghe không hiểu.
"Có người đưa tới cho thầy một chậu Tulip màu trắng."
Động tác đang rửa mặt của ông thầy bảnh bao cứng đờ, vội vã laukhô nước đọng ở trên mặt, rồi sau đó đi nhận lấy chậu hoa từ trongtay cậu bé, xoay người thả vào căn phòng.
"A ~ thầy vẫn còn chưa nói cám ơn với con đấy." Một chút cũng không lễ phép.
"Cám ơn." Anh nói cho có lệ.
Cậu bé cau mày, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bạch Dạ, ám hiệu? Cái này là ám hiệu sao?
Mang theo nghi vấn, cậu đuổi theo tới phòng ngủ, rồi hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222345/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.