Cô gái và An Sâm đều không khỏi giật mình mà trợn to con ngươi, cho rằng nghe lầm.
Tổng giám đốc đã có Vô Song tiểu thư, còn. . . . . .
An Sâm cả gan lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, khuya lắm rồi, VôSong tiểu thư và Q Tử thiếu gia đều đang ở nhà đợi ngài đó."
"Đi ra ngoài!" Đông Bác Hải liếc cô một cái, lạnh lùng tàn khốcnói, anh biết rõ anh đang làm cái gì, không cần cô nhắc nhở.
An Sâm bị anh đột nhiên tức giận thì sợ hết hồn, chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống ——
"Anh buông tôi ra."
Xác định mình không có nghe lầm, cô gái ở trong lòng anh kích độngvùng vậy, làm gì mà chống được với hơi sức của đàn ông.
"Cô có thể không đáp ứng, ngày mai, không ~ bây giờ tôi có thể bảongười ta giết chết em trai cô." Anh cúi người, hai mắt đen nhánh nhưkiểu ma quỷ khủng bố, cô gái nước mắt lưng tròng nhìn anh, rồi sợtới mức khóc lên.
"Nghĩ xong, thì cởi ra cho tôi ——"
Anh đẩy cô gái ra, rồi đẩy cô ngã xuống đất, rồi lần nữa ngồi trởvề ghế sa lon, anh cầm lấy rượu đỏ để trên quầy rồi rót một lý, thản nhiên thưởng thức một ngụm, giống như một con báo nhỏ tao nhã nhìnchằm chằm vào thức ăn trước mắt, mà không hề chớp mắt.
"Ô ô. . . . . ."
Cô gái run rẩy đau đớn ngồi nghiêng ở dưới đất không dám nhìn anh, và bả vai cũng run lẩy bẩy.
Đông Bác Hải là người rất không có kiên nhẫn, nhìn cô mấy lầnrồi phiền não, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222344/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.