“Bác Hải.” Vô Song ngẩng đầu thấy là Đông Bác Hải, cô nhíu chặt chân mày, sao anh lại đến. Lại thấy mặt Kiều Lệ Vũ ướt đẫm, cô tiện tay rút giấy lau ra đưa cho anh, lại bị Đông Bác Hải nắm tay, anh lạnh lùng nói:
“Đi.” Sau đó, lôi tay của Vô Song, rồi kéo cô đi. Kiều Lệ Vũ nhìn bóng lưng bọn họ thiếu tự nhiên đi ra ngoài, thì khóe miệng hơi giật giật, xem ra bọn họ xác thực rất đăngđối, đáng tiếc Đông Bác Hải là đại nhân vật mà Vô Song dính vào lạikhông thể trêu chọc.
“Tiên sinh ——” Cô nhân viên phục vụ tốt bụng đưa khăn lông, ý bảoanh lau một chút, Kiều Lệ Vũ liếc mắt nhìn, nói cảm tạ, rồi nhận lấy vừa lau vừa nói:
“Cô tính tiền đi!”
“Đông Bác Hải, anh buông em ra.” Đông Bác Hải tứcgiận đùng đùng kéo Vô Song một mạch ra khỏi tiệm lẩu, bị anh làm đautay, nên Vô Song bắt đầu trách móc.
“Lên xe” Kéo cô tới trước cửa xe, rồi anh mở cửa xe ra và nói.
“Đông Bác Hải, rốt cuộc anh lại phát bệnh thần kinhgì vậy?” Vô Song cũng nổi giận, anh vô duyên vô cớ mà xông vào dội rượulên trên người của người ta thì coi như xong đi, anh còn muốn dạy dỗ côsao?
“Lên xe.” Anh tàn khốc trừng mắt nhìn cô, giọng điệu vẫn như cũ là không cho phép kháng cự. Hai người giằng co nhìn nhau, giống như là hai đầu bò kiên cường, ánh lửa trong con ngươi thì cũng không thua ai, một lúc lâu sau, Vô Song cảm thấy giằng co như vậy nữa cũng không có ý nghĩa gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222340/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.