Tiếng vỡ vụn kia là do Thư Yên phát ra, cô ấy lấy cái ly ném lêntrên đất, gian phòng lớn như thế trong nháy mắt yên tĩnh chỉ có nghetiếng ca khúc. Cô ấy nhảy chân lên, khí thế bức người đưa tay chỉvào Kiều Lệ Vũ,
“Họ Kiều kia, Vô Song có chỗ nào không bằng cái con điếm này, con mẹ nó, ánh mắt của anh mù hả, anh cho rằng Tô Lộ rất thanhthuần hả, cũng chỉ là kỹ nữ cho người ta tiêu khiển, giải trí ở trongcâu lạc bộ Đại Thế Giới thôi.”
“Yên nhi ~” Vô Song đứng lên, kéo tay Thư Yên lại,
“Cậu uống say rồi.”
“Mình không có, Vô Song cậu tránh ra ——” Cô ấy lấy hai tay đẩy Vô Song ngã vào ghế sofa, nắmmột chai bia lên, quát lớn với toàn bộ,
“Những người không có nhiệm vụthì đi ra ngoài cho tôi!”
“Yên nhi, cậu muốn làm gì?” Vô Song lại đi lên nắmcánh tay của cô ấy lần nữa, lần này thì ôm chặt hơn, tất cả những người ở chỗ này thấy thế thì đều chán nản cụp đuôi chạy. Đầu heo đi qua bên cạnh bọn họ nói thầm một câu:
“Chuyện gì xảy ra vậy.” Mặt của Tô Lộ đã sớm đen giống như khối than rồi, nếu không phải là Kiều Lệ Vũ che miệng của cô, giam cầm người của cô khôngcho cô động đậy, thì cô đã sớm liều mạng với Thư Yên rồi ——
“Yên nhi, đừng quậy nữa, chúng ta đi thôi!” Sớm biết sẽ là kết quả như vậy, thì nói gì Vô Song cũng sẽ không đi. Thư Yên không đi, tránh cánh tay của Vô Song, chaibia chỉ vào Kiều Lệ Vũ, trợn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222334/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.