Hôm sau, sau cơn mưa là một bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếuvào phòng, người đàn ông nằm ở trên giường có cử động nhích người trước, và chậm rãi mở mắt, còn Vô Song thì giống như con mèo nhỏ lười biếngvùi vào trong ngực của anh ngủ say, cực kỳ ngọt ngào. Hồi tưởng lại chuyện trải qua tối hôm qua, khóe miệng của Đông Bác Hải lơ đãng toát ra một nụ cười, ôm cô vào trong ngực. Anh lại lần nữa lấy được cô gái này, lần này, anh sẽ không buông cô ra nữa, sẽ không để cho cô nữa chạy!
“Shit.” Đông Bác Hải đột nhiên cắn răng khẽ nguyềnrủa một tiếng, chỉ là ôm cô thôi, mà phân thân của anh lại có phản ứng.
“Ưm ~” bụng bị phân thân của anh chống vào, nên VôSong cau mày buồn bực thì thầm một tiếng, lấy tay vung đi, mới vừa đụngvào, thì Đông Bác Hải ý thức được nên nắm lấy tay đang lộn xộn của côlại, lực đạo hơi nặng, làm cho Vô Song đau nên tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên đập vào tầm mắtchính là gương mặt tuấn tú hơi nghẹn của Đông Bác Hải, cô hoảng sợ trợnto hai mắt, theo ánh mắt của anh nhìn xuống ——
“A ~~~” Cô kinh ngạc và rút tay về, chống tay liên tục lui về phía sau, rúc vào đầu giường và chất vấn:
“Anh, anh, anh......” Cô kinh hoảng đến nỗi líu lưỡi, cả nửa ngày cũng không thốt ra được, người đàn ông thân thể trần truồng ngồi dậy cũng không gấp không vội mà mócvà nâng lỗ tai, ra vẻ rửa tai lắng nghe. Nghe cô ấp úng không thốt nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222329/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.