“Vô Song, thật sự xin lỗi!” Ngoại trừ nói xin lỗi, anh không biếtmình còn có thể nói gì, quay cửa xe lên cũng đóng đi nước mắt nam nhicủa anh, và anh lái xe đi.
“Xin lỗi, thì có tác dụng sao?” Đưa mắt nhìn anh talái xe đi, cái ô trong tay Vô Song cũng lập tức rớt xuống đất, cô cầndùng nước mưa để cho mình thanh tỉnh một chút, cũng cọ rửa chôn vùi đinhững giọt nước mắt khóc cho anh ta. Đứng ở trong mưa một lát, cô cảm thấy cả người hơichoáng váng, đầu càng lúc càng nặng, trọng tâm thân thể cũng bắt đầukhông vững, lắc lư mấy cái, thì đột nhiên được người đỡ lấy, cô vừa định nói cám ơn với đối phương, thì bị đối phương quát lớn:
“Chúc Vô Song,em có bệnh hả? Có cái ô cũng không dùng, mà đứng ở trong mưa ngâm nước.”
“Là anh, sao anh lại đến chỗ này?” Đông Tam Thiếu Gia anh, cả ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi (chỉ những người hoặcvật khó thấy, đi mau đến mau),hôm nay sao lại xuất hiện ở gần công tybọn họ.
“Anh đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy một người ngốc đang gặp mưa, nên lái xe đi tới.” Đông Bác Hải chính là chết vì mạnhmiệng, nhất định không thừa nhận, rõ ràng là quan tâm cô, sợ cô khôngđón được xe, nên cố ý lái xe tới đón cô. Vô Song không còn sức lực để cãi với anh, đầu óc thật sự choáng váng, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể đứng vững, Đông BácHải đỡ cô lên xe, sau đó anh cũng leo lên xe ngồi, cả người anh ướt cũng do cô ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222327/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.