“Đông Bác Hải, anh muốn mang tôi đi đâu?” Trong lúc Vô Song gào thét và giãy giụa, thì Đông Bác Hải đã đạp một cước vào cửa phòng, lôi côvào giữa phòng, đè cô lên trên ghế sa lon, cửa tự động bắn ra rồi đónglại.
“Hắn ta là ai?” Anh chau lông mày, rồi cắn răng nghiến lợi.
“Tôi không biết.” Vô Song bình tĩnh mà nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh.
“Không biết?” Anh giận quá thành cười.
“Đúng!” Vô Song cất cao giọng, càng lúc càng cảm thấy người này quản quá nhiều đi, cô là cái gì của anh ta, mà anh ta lạiquan tâm tới chuyện của cô chứ.
“Không biết mà em đau lòng cho hắn ta, Chúc Vô Song,khốn kiếp, em lừa gạt ai hả.” Cho rằng anh là đứa trẻ ba tuổi, hay làmắt mù, cô gái chết tiệt này dám trợn tròn mắt nói dối anh. Vô Song sửng sốt một chút, con ngươi xẹt qua một tiađau buồn, cô đau lòng anh ta? A, thì ra là chỉ tự mình lừa dối mình,ngụy trang có khá hơn nữa cũng không gạt được tim.
“Chúc Vô Song.” Đáng ghét, anh đang nói với cô, vậymà cô lại mất hồn nghĩ đến đàn ông khác, rốt cuộc có từng để anh vàotrong mắt hay không. Vô Song đưa mắt nhìn sang anh lần nữa, hình như cũngnổi giận, hoặc là nói uất ức nghẹn ở trong lòng bộc phát,
“Đông Bác Hải, anh có tư cách gì mà la mắng tôi chứ, tôi quan tâm ai, đau lòng ai, đólà việc của tôi, có quan hệ gì tới anh, tại sao anh quản tôi, anh là gìcủa tôi hả? Buông tay, tôi muốn về nhà.”
“Ai nói anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222321/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.