Dọn vào trong phòng mà Thư Yên tìm thay mẹ con bọn họ, quỹ đạosinh hoạt hình như lại khôi phục yên tĩnh, cả tuần nay, mẹ con Vô Songquả thật rất yên bình, Đông Bác Hải giống như là bốc hơi khỏi nhân gianvậy, không có xuất hiện nữa! Cơn thịnh nộ của cô đã bình thường trở lại, cũng đãtừng nghĩ tới, ngày đó lời nói của mình có phải rất quá đáng hay không,ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy mình không sai, Đông Bác Hải vốn chính là một nhị thế tổ (anh chàng nhà giàu có) cuồng vọng tự đại, tự phụ, đáng đờicho chịu chút dạy dỗ.
“Nhị thiếu gia, xin lỗi, ngài phải chờ một lát rồi,chủ tịch đang đi họp!” Giữa hai lông mày của cô gái quầy tiếp tân tản ra vẻ rõ ràng là chán ghét, giọng nói vẫn cung kính.
“Họp cái gì mà lâu như vậy, một giờ trước tôi gọiđiện thoại, ai đó đã nói ông ấy đang đi họp, đến bây giờ còn chưa xong,vẫn chưa chịu kết thúc.” Đông Đông Hải chịu không nổi phiền chán mà hétlên. Cô gái quầy tiếp tân nhíu nhíu mày, khóe miệng hơinhếch, giọng nói vẫn thấp mềm mại:
“Nhị thiếu gia, ngài đứng sẽ mệt đó,hay là đến phòng nghỉ ngơi chờ một chút, cũng sắp xong rồi!”
“Bản thiếu gia không đợi được nữa, mau gọi điện thoại bảo cha tôi ra ngoài, nói tôi tìm ông ấy có việc gấp!” Anh ta lớn giọng thúc giục. Giọng điệu lớn đó, những người trong văn phòng đều có thể nghe thấy, mọi người dường như cũng thấy nhưng lại không thể trách, đầu đều cúi xuống, Ngả Mễ đang đưa đồ cho Vô Song, nghe giọng oang oang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222297/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.