Sáng sớm hôm sau, Vô Song ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ra ngoài,đúng lúc một người đàn ông cũng từ trong phòng ra ngoài, mắt buồn ngủcẩu thả, Vô Song kinh ngạc nhảy dựng lên kêu to:
“Lưu manh.” Bởi vì Đông Bác Hải ở trần.
“Tôi có chỗ nào lưu manh?” Đông Tam Thiếu chau mắt lại, cười tà khí.
“Không mặc quần áo, như thế mà còn không gọi là lưumanh sao?” Vô Song chỉ vào thân người trần truồng của anh, cắn răngnghiến lợi, dựa vào cái gì mà người nào đó coi nhà người ta thành nhàmình, da mặt xem ra là dầy so với thành tường rồi, anh ta lại còn ở nhàngười ta muốn làm gì thì làm, một chút cũng không chú ý đến hình tượng,làm ơn đi, có suy nghĩ qua cô là phụ nữ hay không, là phụ nữ, nên côcũng không muốn có lời đồn nhảm với anh ta. Đông Bác Hải cúi đầu, đầu mối chính là dáng người cao lớn của mình, nhíu mày, tự kỷ nói:
“Không tệ mà!” Không tệ? Cái gì không tệ? Vô Song chậm chạp một giây mới phản ứng được, anh chỉ không tệ là vóc người của anh, lập tức cô cười lên:
“Thôi đi, ngay cảnhấc thân anh còn nhấc không nổi mà bảo cũng không tệ lắm, ha ha ha, làm tôi cười chết thôi, đây thật sự là chuyện cười buồn cười nhất mà tôitừng nghe, ha ha ha......” Cô càng cười càng dữ dội. Hoàn toàn không nhìn thấy mặt của người đàn ông giống như khối than, Đông Bác Hải cả người đều đang tức giận, anh lạnh giọngnói với con trai trong phòng bếp:
“Bảo bối, trở vào trong phòng đi!”Sáng sớm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222289/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.