Buổi trưa hôm sau, trong phòng bệnh của bệnh viện. Mặc Phi Tước mang một người phụ nữ đến, Đông Bác Hải ngồi ở trên giường bệnh nheo mắt lại nguy hiểm, giọng điệu tra hỏi
“Cô thật sự không thấy rõ diện mạo của bọn họ?”
“Không có, bọn họ xông tới năm sáu người mà đềumang mặt nạ, cướp tiền, giết người rồi đi!” Người phụ nữ ở trong lòng sợ hãi nói, cô ta càng muốn che giấu, ánh mắt càng mơ hồ mê ly.
“Vì sao bọn họ không giết cô?” Vào nhà cướp bóc, bình thường đều sẽ giết người diệt khẩu mới đúng, sao còn để lại ngườisống.
“Tôi...... Tôi làm sao biết, bọn họ chemặt, đoán chừng là cảm thấy tôi không có...... không có uy hiếp với bọn họ đi, nên mới vội vàng chạy trốn...... chắc vì thế mới khônggiết tôi.” Người phụ nữ bắt đầu lo lắng, các ngón tay bấm chặt vào trong thịt. Lo lắng của cô ta được anh thu hết vào mắt, Đông Bác Hải nhíu mày, cười nhạt
“Cô phân tích thật sự là thấu đáo!”
“A, tôi...... Tôi cũng chỉ đoán mò thôi!” Người phụ nữ cười cứng ngắc, hơi khó chịu. Đông Bác Hải cũng không có làm khó dễ, chỉ nói câu đơn giản
“Cô có thể đi!” Người phụ nữ như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, xoay người kéo cửa phòng ra rồi rời đi. Cô ấy vừa mới đi, thì Mặc Phi Tước mở miệng
“Bác Hải, cậu không cảm thấy câu trả lời của cô ta đầy chỗ hở sao?”
“Nói thế nào?” Anh không biến sắc, mà rửa tai lắng nghe. Mặc Phi Tước phân tích nói:
“Cổ tay họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222280/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.